Trần Tiểu Túy mặc một chiếc váy đen chuyên nghiệp được thiết kế riêng, đã sớm đợi ở cổng, nhìn thấy xe của Diệp Vĩnh Khang đang tới gần, liền nhanh chóng bước tới giúp mở cửa xe.
"Sao đột nhiên nhớ tới mời tôi uống trà vậy?"
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười.
Trần Tiểu Túy cúi đầu, có vẻ hơi xấu hổ, thận trọng nói: "Anh Diệp, thứ lỗi cho tôi.
Thật ra hôm nay không phải tôi muốn gặp anh, mà là Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải.
Họ đang ở trong phòng riêng tầng trên".
"Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải?"
Nghe thấy hai cái tên này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên khựng lại, hơi nheo mắt lại, tinh nghịch nhìn Trần Tiểu Túy.
"Anh Diệp, xin anh thứ lỗi!"
Trần Tiểu Túy giật mình đổ mồ hôi lạnh: "Thực xin lỗi anh Diệp, bọn họ hôm nay tìm tới tôi, ban đầu tôi đã từ chối rồi".
"Nhưng họ cứ nhì nhèo năn nỉ mãi.
Lúc tôi mới đến Nam Giang, họ đã giúp đỡ không ít, nên ...!tôi chỉ ...!Tôi xin lỗi, anh Diệp!"
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm Trần Tiểu Túy trong vài giây, đối với Trần Tiểu Túy Cơ mà nói, vài giây này như dài hơn một thế kỷ vậy.
"Không ngờ cô lại nghĩa khí vậy đấy".
Nhưng không ngờ Diệp Vĩnh Khang chẳng những không tức giận mà ngược lại còn nở một nụ cười nhẹ: "Lên xem thử xem, cũng lâu rồi không gặp hai người họ”.
Trong căn phòng trang nhã trên lầu, Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải đang như ngồi trên đống lửa.
Lúc này tâm tình hai người vô cùng bất ổn, thấp thỏm không yên.
Trên thực tế, kể từ sau sự việc giữa Diệp Vĩnh Khang và nhà họ Hàn, hai người chưa từng có được một đêm yên giấc, họ hối hận vì hành vi của mình khi chọn cách khoanh tay đứng nhìn.
Mấy ngày nay thần kinh của cả hai đều căng thẳng, gần như lúc nào họ cũng cảm thấy bị khủng hoảng mạnh mẽ, vì sợ rằng anh Diệp sẽ tìm họ tính sổ.
Theo lý thuyết, cả đời này hai người sẽ không có mặt mũi nào đối mặt với Diệp Vĩnh Khang nữa, nhưng bọn họ không ngờ quả báo lại đến sớm thế, cho nên hôm nay bọn họ phải mặt dày đi tìm Trần Tiểu Túy để giúp hẹn anh Diệp ra ngoài.
"Anh Diệp!"
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải nhanh chóng đứng dậy.
"Anh Diệp, đã lâu không gặp…"
Đường Văn Nguyên mặt dày, gượng cười, nhiệt tình đưa tay ra.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang như thể không thấy, đi vòng qua hai người về phía bàn trà, cười với Trần Tiểu Túy nói: "Bàn trà này được đấy, gỗ kim tơ cơ à".
Hai tay Đường Văn Nguyên trơ ra trên không, khuôn mặt già nua đỏ bừng, bầu không khí ngại ngùng vô cùng.
Trần Tiểu Túy cũng cảm thấy bối rối, vội vàng đáp: "Ừm, năm ngoái tôi đã mua được nó ở một cuộc triển lãm.
Nếu anh Diệp thích, tôi sẽ sai người gửi chiếc bàn này về nhà cho anh sau".
"Không cần đâu.
Tôi thường không thích uống trà.
Cứ để nó ở đây đi".
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt.
Sau đó anh và Trần Tiểu Túy trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại bật cười.
Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải bị coi như không khí, lúng túng vì bị bỏ qua một bên, đi không được, ở không xong, ngồi không đặng mà đứng cũng ngại.
Trần Tiểu Túy tuy rằng trên mặt đang cười nói với Diệp Vĩnh Khang, nhưng trong lòng cũng cảm thấy rất lo lắng, không khí trong phòng riêng rất kỳ quái.
Khoảng mười phút sau, sau khi Diệp Vĩnh Khang uống xong một tách trà, anh thản nhiên nói với Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải đang đứng bên cạnh: "Hai người không mệt sao? Ngồi xuống uống một chén trà đi".
Hai người sửng sốt, vội vàng nói: "Cảm ơn anh Diệp!"