Diêu San cúi đầu, vừa vặn có thể nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Diệp Vĩnh Khang, đột nhiên nhẹ nhàng hỏi.
Trong ấn tượng của cô ấy, gia đình Tiểu Trân là gia đình khó khăn nhất trong lớp, vừa rồi ở Casino không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, bố Tiểu Trân sao lại có nhiều tiền thế chứ?
"Chuyện này là tôi có lỗi với hai mẹ con".
Diệp Vĩnh Khang xoa xoa cổ chân Diêu San, nói: "Tôi gặp Huyền Trúc ở nước ngoài, nhưng vì một số việc, tôi buộc phải rời đi.
Vì nhiều lý do, tôi cũng không liên lạc lại với cô ấy".
"Tôi thậm chí còn không biết rằng sau đêm đó sẽ có Tiểu Trân.
Khi tôi trở lại, Tiểu Trân đã năm tuổi rồi".
"Mỗi khi nghĩ đến việc mẹ con họ vất vả mấy năm qua, tôi lại cảm thấy vô cùng buồn, cho nên tôi đã thề rằng kiếp này tôi sẽ chăm sóc cho mẹ con họ thật tốt".
"Trên thực tế, tôi đã kiếm được rất nhiều tiền ở nước ngoài.
Mặc dù người ta nói rằng hạnh phúc không liên quan gì đến tiền, nhưng tôi nghĩ tiền ít nhất cũng có thể dệt hoa trên gấm".
"Tôi là một người phàm, cũng chả mong cao sang gì, chỉ mong vợ con được ăn ngon, mặc đẹp, ở nhà to, xe xịn, vô tư vui vẻ mỗi ngày".
Đây đều là tiếng lòng của Diệp Vĩnh Khang, mặc dù chưa bao giờ có khái niệm về tiền bạc, cũng không hề coi trọng những thứ này sau khi trải qua nhiều lần thập tử nhất sinh trong đời.
Nhưng anh luôn hiểu rằng trên đời này có nhiều hạnh phúc thực ra đều dựa vào tiền bạc, vợ con muốn ăn một bữa lẩu mà cũng phải lên kế hoạch tỉ mỉ thì còn gọi gì là hạnh phúc nữa?
Diêu San nhìn người đàn ông trước mặt đang cúi đầu nghiêm túc bóp mắt cá chân cho mình, nghe những lời nói giản dị không chút hoa mỹ này, cô ấy đột nhiên cảm thấy mình vô cùng ghen tị với Hạ Huyền Trúc.
Cô ấy mong có được một người đàn ông yêu mình, chiều chuộng và bảo vệ mình đến nhường nào!
"Mà này, cô đấy, sau này cô định làm gì, cô với tên chồng kia, không thể cứ kéo dài như thế này mãi được".
Diệp Vĩnh Khang hỏi.
Nói đến hoàn cảnh của mình, vẻ mặt Diêu San đầy chua xót: "Tôi không biết phải làm sao.
Những năm qua tôi vẫn luôn cố gắng chống lại số phận".
"Nhưng sau này tôi thấy rằng tất cả những điều này đều vô ích, thậm chí có lúc tôi đã nghĩ đến cái chết để thoát khỏi người đàn ông đó".
"Nhưng người đàn ông đó đã đe dọa tôi rằng nếu tôi dám tự tử, anh ta sẽ giết bố mẹ tôi.
Mỗi lần nghĩ đến điều này, tôi cảm thấy mình thực sự là một thảm kịch.
Tôi thậm chí còn không thể chết …"
Nói đến đây, đôi mắt của Diêu San lại đỏ hoe, không ai có thể hiểu được cô ấy phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ mỗi ngày.
Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu nhìn Diêu San, khẽ thở dài, đưa khăn giấy cho cô ấy: "Cô gọi điện thoại bảo hắn ngày mai ra ngoài gặp cô.
Tôi sẽ xử lý chuyện này giúp cô".
"Anh Diệp, cái này…"
"Chuyện này cứ nghe tôi, cứ làm thế đi, ngày mai gửi cho tôi thời gian và địa điểm".
Diệp Vĩnh Khang đứng dậy, cử động cánh tay, cười nói: "Chân của cô đã không còn gì đáng ngại nữa rồi, chỉ cần không vận động mạnh trong vòng một tháng là được".
"Không còn sớm nữa, tôi về trước đây".