TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



“Anh em, anh em của tôi đâu, tôi dắt các anh em tới đây giữ thể diện cho anh này!”
Người đàn ông vạm vỡ với những hình xăm đi về phía trước, nhóm côn đồ sải bước theo sau, vừa đi vừa la hét inh ỏi.

Nhưng vừa đi được vài bước chợt nhận ra có gì đó không ổn, xung quanh toàn những chiếc xe sang trọng, lối vào khách sạn cũng đầy những người trông như tầng lớp thượng lưu của xã hội.

“Có phải đến nhầm địa điểm rồi không?”
Âu Dương Xuyên Trụ gãi đầu, nói với cậu bé: “Thiết Đản, không phải con nói điều kiện gia đình Tiểu Trân khá khó khăn sao, sao nhìn thấy không giống lắm nhỉ?”
Âu Dương Thiết Đản lắc đầu nói: “Con cũng không biết, dù sao nhà Tiểu Trân cũng khá khó khăn, chưa từng nhìn thấy cậu ấy mặc quần áo mới bao giờ”.


“Thế thì lạ thật đấy, địa chỉ rõ ràng không sai, chính là ở đây mà?”
Âu Dương Xuyên Trụ nghi ngờ gãi đầu.

Lúc này, một nhân viên bảo vệ cảnh giác đi tới: “Xin hỏi các anh tới đây làm gì?”
Âu Dương Xuyên Trụ vội vàng nói: “Tôi tới tham gia hôn lễ của bạn, ở đây đang có gì thế, sao lại náo nhiệt như vậy?”
Bảo vệ đánh giá một lượt rồi nói: “Xin lỗi, có lẽ anh đi nhầm chỗ rồi, đây là nơi tổ chức đám cưới của chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ!”
“Á đụ má!”
Âu Dương Xuyên Trụ vỗ trán: “Từ lâu đã nghe nói gần đây Giang Bắc xuất hiện nhân vật tầm cỡ như vậy, sao lại chạy đến đây được nhỉ?”
“Nhưng… vậy cũng không đúng, địa chỉ trên thiệp mời bạn tôi đưa rõ ràng là ở đây mà, làm sao có thể nhầm lẫn được?”
“Người anh em, hay là anh xem giúp tôi ở Giang Bắc có địa chỉ nào giống y hệt như ở đây không?”

Âu Dương Xuyên Trụ nghi ngờ, lấy một tấm thiệp từ trong túi ra đưa cho nhân viên bảo vệ.

Nhân viên bảo vệ nhìn thoáng qua, sắc mặt bỗng đông cứng lại, vội vàng mở thiệp ra, lập tức nở nụ cười: “Đúng rồi, chính là ở đây, khách quý xin mời đi bên này!”
“Ủa mẹ gì thế?”
Âu Dương Xuyên Trụ gãi đầu nói: “Đây không phải là lễ cưới của chủ tịch ngân hàng sao?”
Bảo vệ cười nói: “Đúng vậy, đây chính là lễ cưới của anh Diệp và cô Hạ Huyền Trúc, hơn nữa hôm nay còn là sinh nhật con gái của bọn họ”.

“Chuyện quái gì thế này?”
Âu Dương Xuyên Trụ hoang mang, khi phản ứng lại liền vỗ mạnh vào trán: “Trời ơi đụ má nó chứ, lẽ nào người anh em đó của tôi là chủ tịch ngân hàng?”
Sau đó nhóm người được nhân viên bảo vệ dẫn đi vào bên trong khách sạn.

.


Bình luận

Truyện đang đọc