Giám đốc Triệu hốt hoảng: “Bởi vì chúng tôi dám cầm tiền của cậu mà ông chủ rất không vui”.
“Nếu khoản tiền này cậu không nhận thì nhất định ông chủ sẽ không tha cho chúng tôi, mong cậu Diệp nhận lại giúp!”
Những người bên cạnh thấy cảnh này đã sớm ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Chuyện quái gì thế này?
“Giám đốc Triệu, cậu ta là một kẻ ăn trộm đấy, có phải ông nhầm người rồi không, sao cậu ta có thể là bạn của Nam Giang Vương được…”
Vương Diễm Lệ phản ứng lại, vội vàng bước lên nói.
Nhưng bà ta chưa dứt lời thì trên má đã in hằn một bạt tai đau điếng.
“Láo xược, bà dám bêu xấu bạn của ông chủ chúng tôi là ăn trộm, chán sống rồi hả?”
Giám đốc Triệu trợn mắt tức giận.
Ngay sau đó lại nhìn về phía Diệp Vĩnh Khang: “Thành thật xin lỗi cậu Diệp, xin hỏi những người này có quan hệ gì với cậu?”
Diệp Vĩnh Khang quay đầu nhìn cả nhà Vương Diễm Lệ, thản nhiên đáp: “Sao tôi biết được đám ruồi nhặng này có liên quan gì đến tôi, chẳng qua là họ quá ồn ào khiến tôi mất cả hứng ăn cơm”.
Giám đốc Triệu có thể leo lên đến chức tổng giám đốc của Ngọc Thạch Trai, đương nhiên đầu óc cũng rất linh hoạt, vừa nghe đã hiểu ý Diệp Vĩnh Khang.
“Nghe đây, lát nữa các người tới phòng làm việc của tôi một chuyến, để xem tôi xử lý đám ruồi nhặng các người ra sao!”
Dứt lời, Giám đốc Triệu quay lại cúi đầu với Diệp Vĩnh Khang rồi mới xoay người rời đi.
Mẹ con Vương Diễm Lệ sợ đến mức ngã ngồi xuống đất.
“Hoa Phương, đều là hiểu lầm thôi, bà giải thích với giám đốc Triệu giúp chúng tôi với, chúng tôi…”
Lúc này Vương Diễm Lệ mới ý thức được sự nghiêm trọng của sự việc, vội vàng ôm chân Trương Hoa Phương cầu xin tha thứ.
“Tôi giải thích cái gì, tôi đâu có quen biết giám đốc Triệu, tránh ra, một bữa cơm đang vui vẻ lại bị các người quấy rầy, thật xui xẻo!”
Trương Hoa Phương đá Vương Diễm Lệ qua một bên, sau đó một tay ôm Diệp Tiểu Trân tay kia kéo vali đứng dậy đi ra ngoài.
Bà ta cũng không phải Thánh Mẫu gì, vừa nãy Vương Diễm Lệ quyết tâm đẩy cả nhà bà ta vào chỗ chết, đương nhiên lúc này bà ta sẽ không mềm lòng.
“Cậu Diệp, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, xin cậu bỏ qua cho chúng tôi một lần với, chúng tôi không biết cậu là bạn của Nam Giang Vương, chúng tôi không dám nữa đâu!”