“Tiểu Trân, sau này phải ngoan và nghe lời bố đấy nhé, ngày nghỉ nhớ dành nhiều thời gian ở cùng ông bà ngoại".
"Mẹ, con biết rồi mà, Tiểu Trân lúc nào cũng nghe lời hết.
Con lên lầu chơi đồ chơi trước đây!"
Diệp Tiểu Trân không hề nghe ra sự bất thường của câu nói, nóng lòng muốn về phòng chơi đồ chơi.
Hạ Huyền Trúc ngồi trên sô pha, hít thở sâu vài hơi, sau đó cắn răng đứng dậy đi ra ngoài, gọi một chiếc taxi ở cổng khu dân cư.
"Chào cô, cô muốn đi đâu?"
Người lái xe taxi lịch sự hỏi.
Hạ Huyền Trúc ngồi ở hàng ghế sau, nói một cách bình tĩnh: "Cục tuần tra".
Thực ra, tất cả sự thoải mái và nụ cười của cô hôm nay đều là cố ý giả vờ.
Cô đã thức trắng đêm qua để đưa ra quyết định.
Cô biết rằng sự việc này đã đi vào ngõ cụt, không có cách nào cứu vãn được nữa.
Cô cũng biết rất rõ tính cách của Diệp Vĩnh Khang, chỉ cần trên đời này có ai dám động vào cô, Diệp Vĩnh Khang nhất định sẽ liều mạng với họ.
Bất kể là ai, kể cả người của Cục tuần tra cũng vậy!
Hạ Huyền Trúc không muốn khiến Diệp Vĩnh Khang vì mình mà bị liên lụy, cho nên mới lựa chọn tự thú!
Vĩnh Khang, anh vẫn luôn bảo vệ em, giờ đến lượt em bảo vệ anh!
Lúc này, Lý Thanh Từ, đội phó của đội tuần tra đã đem mấy người ở Cục tuần tra đến công trường để bắt người.
Nhưng khi vừa đến công trường, cô ta đã nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ.
Khu vực xảy ra vụ tai nạn được phong tỏa bởi một cái lều màu trắng hình bán nguyệt, bên trong tỏa ra ánh sáng yếu ớt, còn có bóng người di chuyển bên trong, giống như đang xem một bộ phim khoa học viễn tưởng vậy.
"Anh đang làm gì vậy, Hạ Huyền Trúc đâu?"
Lý Thanh Từ cau mày hỏi.
Diệp Vĩnh Khang ngậm lủng lẳng điếu thuốc xì gà, nghiêng đầu nói: "Vợ tôi ở nhà ngủ rồi.
Cô nghĩ ai cũng như cô, đã dữ còn xấu, không có ai thèm yêu à?"
"Anh………"
Lý Thanh Từ tức giận đến mức suýt rút súng ra: "Khi nói chuyện xin hãy tôn trọng một chút!"
"Xin lỗi, cách nói chuyện của tôi là vậy đấy.
Trời vẫn còn chưa tối.
Cô không có quyền nói với tôi bằng giọng chất vấn này".
"Công trường này là của nhà tôi, tôi muốn làm gì thì làm, vợ tôi cũng là của riêng tôi, tôi muốn để cô ấy ngủ thì sao nào, phiền đến nhà cô à? Bà thím?"
Diệp Vĩnh Khang vẫn canh cánh trong lòng về thái độ của Lý Thanh Từ đối với Hạ Huyền Trúc nên không khách sáo.
"Anh mới là bà thím ấy, cả nhà anh là bà thím!"
Lý Thanh Từ xanh mặt vì tức giận, mặc dù vì tính chất nghề nghiệp mà tính cách cô ta hơi giống nam giới, nhưng bên trong cô ta cũng chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi thôi, bị người ta nói như vậy thì chắc chắn phải tức giận rồi.