TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



Mặc dù Đào Vân Thiên rất tức giận nhưng cũng không mất lý trí hoàn toàn.

Trưởng lão nói hoàn toàn có lý, ông ta không thể rời khỏi tỉnh nửa bước vào lúc này.

“Trong các vị ai đồng ý đến Nam Giang?”
Đào Vân Thiên hỏi.

Mấy vị trưởng lão đó lập tức cúi đầu xuống, mặc dù họ mạnh miệng nhưng nếu phải hành động thật lại không dễ chút nào.

Không phải họ sợ người tên Diệp Vĩnh Khang đó, nhưng bây giờ nhà họ Đào và Hạ Nguyên Thành đang giương cung bạt kiếm với nhau lúc nào cũng có thể lao vào đánh nhau.

Đây chính là cơ hội lập công rất lớn của họ, thế nên chắc chắn họ sẽ không từ bỏ miếng bánh lớn này để đến một thành phố hạng nhỏ khỉ ho cò gáy.


Dĩ nhiên Đào Vân Thiên có thể nhìn thấy hết suy nghĩ của mấy lão già này, trầm giọng nói: “Nếu người nào xử lý ổn thỏa chuyện này thì tôi sẽ để người đó phụ trách dự án mở rộng bảy khu dân cư ở ngoại ô phía Tây”.

Vừa nghe ông ta nói thế, mấy trưởng lão đó bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên tia sáng.

Bây giờ khu ngoại ô phía Tây đang phát triển vượt bậc, đây là một công việc rất béo bở.

Nhưng họ còn chưa kịp lên tiếng xin đi thì ngoài cửa đã vang lên giọng nói hùng hồn của một người đàn ông.

“Để con đi cho!”
Một người đàn ông vóc dáng cao lớn, cao ít nhất là một mét chín, cơ bắp cuồn cuộn sải bước đi đến, quỳ một gối xuống trước mặt Đào Vân Thiên, tức giận nói: “Bố, cứ để con đi giải quyết chuyện này, chị bị người ta hại, người làm em trai con đây phải xé xác thằng chó đó ra thành trăm mảnh, như thế mới có thể làm nguôi cơn giận trong lòng con”.

Sau khi thấy người này, mấy trưởng lão ở một bên muốn chủ động xin đi chỉ đành thở dài tiếc nuối.


Người này là con trai lớn của Đào Vân Thiên, tên là Đào Thiên Hổ, bẩm sinh đã có sức mạnh ghê gớm, tính cách mạnh mẽ, hung bạo, cực kỳ dũng mãnh, có biệt hiệu là hổ tướng số một của nhà họ Đào.

Nếu hắn đã đảm nhận thì không ai có gan dám tranh với hắn.

Thế nhưng ngay khi Đào Vân Thiên vừa định gật đầu đồng ý, ngoài cửa vang lên một giọng nói: “Bố, chuyện này vẫn nên để con đi cho”.

Một thanh niên thân hình gầy gò, sắc mặt trắng bệch như bị bệnh, trên sống mũi cao là đôi mắt đen láy chậm rãi đi đến.

Đào Thiên Hổ nhìn thấy người này thì không khỏi nhíu mày, không vui nói: “Chú ba, chú đừng góp vui vào nữa, lần này không phải đi cho vui, mà là báo thù cho chị cả, với cơ thể ốm yếu này của chú thì vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi đi”.

Đào Thiên Khánh và Đào Thiên Hổ là hai anh em song sinh, nhưng bất kể là tính cách hay thể trạng hai người đều khác xa một trời một vực.

Sức khỏe Đào Thiên Khánh ốm yếu, nhiều bệnh từ nhỏ, tay trói gà không chặt nhưng lại có âm mưu nham hiểm, Đào Thiên Hổ không ít lần thất bại trong tay người em này.




Bình luận

Truyện đang đọc