Diệp Vĩnh Khang thả tay ra, gã đàn ông mặc vest vội vàng ôm ngực chạy ra ngoài, vừa rồi hắn thật sự rất sợ hãi.
“Anh Diệp, chuyện này… người đó là tâm phúc của Tiền Đại Giang, lần này e là sẽ khó mà thu dọn…”
Vẻ mặt Tần Long Tượng rất căng thẳng, lắp bắp nói, trên trán đầy những hạt mồ hôi.
Ông ta không thể ngờ được Diệp Vĩnh Khang lại ra tay mà không nể nang gì như vậy, hơn nữa còn buông lời đe dọa.
Nhà họ Tiền không phải La Tam Pháo, đó là một gia tộc siêu quyền lực ở Giang Bắc.
La Tam Pháo so với bọn họ chẳng khác nào một con chó trong chuồng và một con hổ trong rừng cả.
“Đừng lo lắng, nếu như họ lại tới tìm ông, tôi sẽ không trơ mắt đứng nhìn đâu”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn ra được tâm tư của Tần Long Tượng, nhẹ giọng nói: “Đương nhiên, nếu như ông cảm thấy sợ hãi thì có thể phủi sạch toàn bộ quan hệ với tôi”.
“Các ông giúp tôi xử lý Mã Lão Quỷ, tôi giúp các ông giải quyết La Tam Pháo, chúng ta không ai nợ ai nữa rồi”.
Sau khi nói xong, Diệp Vĩnh Khang quay đầu rời đi.
“Anh Diệp xin dừng bước!”
Tần Long Tượng vội vàng đuổi theo, nghiến răng nói: “Không quan tâm nữa, chuyện này không cần đếm xỉa tới nữa.
Vừa nãy tôi đã thề chết cũng sẽ đi theo anh Diệp, tôi nói được thì nhất định sẽ làm được!”
“Cho dù nhà họ Tiền hay nhà họ gì đi chăng nữa, thế thì sao chứ, xoẹt một cái là đầu lìa khỏi cổ thôi!”
“Hạc Nhi, bây giờ con lập tức gửi tin nhắn cho nhà họ Tiền, đừng nói là mạch khoáng thạch, cái lông cũng không cho bọn chúng một cọng, nếu như không phục thì cứ tới tìm ông đây!”
“Được, con sẽ lập tức gọi điện cho chúng!”
Tần Hạc vô cùng hưng phấn, nếu như đổi lại là trước đây, gã nhất định sẽ sợ hãi không thôi.
Nhưng bây giờ đã khác rồi, hôm nay gã tận mắt được chứng kiến sự khủng bố của Diệp Vĩnh Khang, sự bái phục với anh đã lên tới cực điểm.
Hơn nữa gã cũng rất thích thái độ bá đạo vừa rồi của Diệp Vĩnh Khang.
Lúc này gã đã coi Diệp Vĩnh Khang là thần tượng của lòng mình rồi.
“Anh Diệp, nếu tiện, hôm nay chúng ta tìm chỗ uống vài chén đi, có thể quen biết một anh hùng kiệt xuất như anh Diệp đây… Tần Long Tượng tôi cảm thấy rất vinh dự, mong anh Diệp nể mặt”.
Tần Long Tượng nhiệt tình nói.
Tần Hạc cũng nói theo: “Đúng vậy đó anh Diệp, chúng ta chưa uống cùng với nhau bữa nào.
Hôm nay chúng ta quyết một trận không say không về đi!”
Diệp Vĩnh Khang nghĩ một chút, khẽ gật đầu, nói: “Cũng được, nhưng không được muộn quá, tôi phải về trước mười hai giờ”.
Buổi chiều ba người họ đến một nhà hàng ăn uống no say, sau khi ăn xong, Tần Long Tượng lại đề xuất tới một khu giải trí để uống rượu, ca hát.