TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tần Hạc nghiêm nghị nói: "Anh Diệp, tôi và La Thiên Bằng cũng đã từng uống rượu với nhau một lần, hay là tôi tìm anh ta bàn bạc, chúng ta bỏ ra một ít tiền, xem có thể lấy lại thiết bị hay không”.

Diệp Vĩnh Khang xua tay đáp: "Không cần đâu, hắn không phải người thiếu tiền, hơn nữa lúc đầu để đảm bảo chắc chắn, vợ tôi đã đặt mua hai lô thiết bị, tối nay sẽ giao lô hàng còn lại”.

"Buổi tối dẫn thêm người, đến sân bay với tôi để nhận thiết bị, La Thiên Bằng tưởng rằng như vậy đã có thể ngăn cản việc thi công, ha ha ha ha, hắn nghĩ nhiều rồi”.

Diệp Vĩnh Khang cười ha hả, xoay người bước xuống tầng, không quên quay đầu cảnh cáo A Minh: "Chuyện này đừng nói lung tung, nếu người khác biết thì sẽ phiền phức đấy”.

"Tôi biết rồi anh Diệp, tôi nhất định sẽ không hé răng nửa lời!"
A Minh vội vàng đảm bảo, nhưng sau khi Diệp Vĩnh Khang rời đi, khóe miệng hắn lại khẽ nhếch lên đầy ẩn ý.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tần Hạc cau mày nói: "Anh Diệp, tôi luôn cảm thấy A Minh không đáng tin, anh nói xem hắn có kể chuyện này với La Thiên Bằng để lập công không?"
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười: "Bởi vì hắn không đáng tin nên tôi mới cho hắn biết chuyện này”.


Tần Hạc không hiểu lắm: "Anh Diệp, ý anh là...”
Dứt lời, Tần Hạc đột nhiên vỗ trán, giơ ngón tay cái lên cười lớn nói: "Tôi hiểu rồi, vẫn là anh Diệp cao minh!"
Chẳng mấy chốc, trời đã về đêm.

Vài chiếc xe đang chạy theo sau một chiếc xe tải lớn phủ bạt chạy ra từ sân bay, Diệp Vĩnh Khang cũng dẫn đầu đoàn xe chạy trước mở đường.

"Chồng ơi, anh giỏi thật đấy, lại có thể đặt lại một lô thiết bị nhanh như vậy!"
Hạ Huyền Trúc ngồi ở ghế phụ, nhìn Diệp Vĩnh Khang bên cạnh với vẻ ngưỡng mộ.

Cô biết rất rõ lô thiết bị này không phải cứ có tiền là có thể mua được, không ngờ Diệp Vĩnh Khang lại có được một lô chỉ sau chưa đầy nửa ngày.

Mặc dù cần phải bỏ ra nhiều tiền hơn, nhưng vẫn tốt hơn là trì hoãn thời gian xây dựng công trình.


Lúc đoàn xe chạy đến con đường nhỏ cách công trường khoảng ba cây số, Hạ Huyền Trúc đột nhiên trở nên căng thẳng và lo lắng: "Lần trước chúng ta bị cướp ở đây, liệu lần này có chuyện gì xảy ra không?"
Vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang ung dung thoải mái, cười nói: "Yên tâm đi, em không thấy phía sau chúng có ta nhiều vệ sĩ như vậy à?”
Pằng!
Diệp Vĩnh Khang vừa dứt lời, phía trước đột nhiên vang lên một tiếng súng.

Ngay sau đó đột nhiên hàng chục người lao ra từ bốn phía, tất cả đều đeo bịt mặt màu đen, giận dữ hét lớn: "Tất cả không được nhúc nhích!"
"Vĩnh Khang, là bọn họ!"
Hạ Huyền Trúc sợ hãi, nắm chặt tay Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Vĩnh Khang cười nhạt nói: "Đừng sợ, chúng ta còn có vệ sĩ”.

Quả nhiên, từ vài chiếc ô tô màu đen bám theo sau chiếc xe tải lớn, hàng chục người bất ngờ lao ra.

Hai bên giao chiến ác liệt, nhưng chưa đến một phút, vệ sĩ của Diệp Vĩnh Khang đã bị đánh bỏ chạy tán loạn.

.


Bình luận

Truyện đang đọc