TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng cơ thể của cô gái lại chủ động hướng về phía Tần Đại Dạ, Tần Đại Dạ cũng không khách sáo, nhẹ nhàng đưa tay ra ôm lấy chiếc eo thon của cô gái.

Ngay lúc tay hắn đang chuẩn bị từ từ trượt xuống, cô gái đột nhiên nhẹ giọng nói: "Đừng vội, em đột nhiên nghĩ ra một cách không cần làm thủ tục".

"Ồ? Em nói xem nào".

Tần Đại Dạ vừa nói vừa từ từ ngả đầu về phía má của cô gái.

Cô gái Lolita nhỏ giọng chậm rãi nói: "Nếu như anh chết, không phải chẳng cần làm thủ tục nữa sao?"
Vừa dứt lời, cô bé Lolita đã chụm năm ngón tay lại và chọc về phía cổ họng Tần Đại Dạ nhanh như chớp.

Điều này diễn ra quá nhanh chóng và đột ngột, Tần Đại Dạ không thể tránh khỏi.


Bang!
Một âm thanh nặng nề vang lên, cô bé Lolita biến sắc!
Chỉ cảm thấy sau khi đâm trúng yết hầu đối phương, tên đó không những không gục xuống như mong đợi mà ngón tay của cô gái lại còn bị tê đi!
"Tiểu mỹ nhân, xem ra vẫn phải tiếp tục làm thủ tục rồi".

Ánh sáng tà ác lóe lên trong mắt Tần Đại Dạ.

Sau khi cô gái Lolita phản ứng lại, cô ta lập tức tung một loạt cú đấm nhanh như chớp vào đối thủ!
Đối phương không né không tránh, trong nháy mắt bị nện hàng chục cú đấm vào ngực nhưng trên mặt hắn vẫn luôn nở nụ cười xấu xa, như thể nhiêu đó chẳng khác nào đang gãi ngứa cho hắn cả!
Đồng tử của cô gái Lolita co rút mạnh!
Chỉ có cô ta mới biết rằng tất cả những cú đấm nhanh mà cô ta sử dụng vừa rồi, ngay cả một đống gạch cũng có thể lập tức vỡ thành nhiều mảnh!

Nhưng ngực của người đàn ông này giống như một tấm thép vậy, chả có chút phản ứng nào!
Cô gái Lolita phản ứng rất nhanh, thấy tình hình không ổn liền vội vàng chạy nhanh về phía cửa.

Tuy nhiên, cô ta vừa chạy chưa được hai bước, thì Tần Đại Dạ đã xuất hiện trước mặt cô ta như một bóng ma!
"Em gái, thủ tục còn chưa xong mà".

Tần Đại Dạ nở nụ cười tinh nghịch, đột nhiên ngón trỏ giơ lên nhanh như tia chớp, điểm nhẹ vào vai và bụng dưới của đối phương.

Cô gái Lolita cảm thấy toàn thân tê dại ngay lập tức, không thể phát động ra chút lực nào nữa, thậm chí còn không thể đứng vững.

"Đừng qua ...!A!"
Cùng lúc đó Đào Thiên Khánh vẫn nhìn thẳng vào Diệp Vĩnh Khang đầy dò xét, luôn cố gắng bắt được manh mối nào đó từ anh.

Biết rõ vợ và con gái sắp gặp nguy hiểm, sao hắn vẫn có thể bình tĩnh như vậy?
Có phải là giả vờ không?


Bình luận

Truyện đang đọc