TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười: "Tôi so cơ bắp với anh ta, anh ta thua".
Lâm Tĩnh nhìn cơ thể to lớn như gấu của Triệu Đại Lực, có trói ba Diệp Vĩnh Khang lại có khi cũng chả to bằng đối phương, không khỏi càng thêm khó hiểu: "Một cánh tay của anh ta bằng năm cách tay của anh cơ mà? Sao cơ bắp của anh lớn hơn anh ta được?"
Diệp Vĩnh Khang tinh ranh nói: "Cánh tay to chả là cái khỉ gì cả.

Quan trọng là cái chỗ đó của anh ta có tăng gấp ba lần cũng không to bằng tôi, thế nên anh ta mới nhận thua".
"Chỗ đó, là chỗ nào?"
Lâm Tĩnh nghi ngờ hỏi, sau đó lập tức sửng sốt, sau khi phản ứng lại, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy liền đỏ bừng xấu hổ: "Cái anh này, kinh quá đi!"
Tuy rằng phương pháp của Diệp Vĩnh Khang tương đối thô tục, nhưng lại đặc biệt hữu dụng đối với loại người có tư duy động vật nguyên thủy như Triệu Đại Lực, sau đó anh ta một mực vùi đầu ăn cơm, không tiếp tục chọc phá Lâm Tĩnh nữa.
"Anh......anh Triệu, hôm nay thực sự ngại quá, khiến anh đến mà không được gì rồi.

Nếu không có chuyện gì, chúng tôi về trước đây".
Sau khi ăn xong, Lâm Tĩnh nói với Triệu Đại Lực.

"Đừng gọi thế, nghe không tự nhiên, cứ gọi anh là Đại Lực đi".
Triệu Đại Lực lấy mu bàn tay lau miệng, nghiêm mặt nói: "Anh hôm nay tuy rằng không bằng người ta, nhưng anh sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.

Đợi anh luyện được cơ bắp chỗ đó lớn hơn rồi sẽ cưới em!"
Diệp Vĩnh Khang ở một bên vui vẻ nói: "Đợi anh luyện được chỗ đó lớn có khi con của tôi với Tĩnh Tĩnh đã lớn lắm rồi".
"Vậy thì sao!"
Triệu Đại Lực phẩy phẩy bàn tay to như cái quạt, nói: "Có con thì càng tốt.

Đến lúc đó không những có được một cô vợ trẻ mà còn có thêm được một đứa con, tôi rõ là lời".
"Ây ...!được rồi…"
Diệp Vĩnh Khang nhất thời nghẹn họng, xem ra đối phó với tên này thật sự không thể dùng tư duy của người thường mà hiểu anh ta được.
"Tĩnh Tĩnh, vậy anh về Nam Giang trước.

Em cùng anh đi ra bãi đậu xe một chuyến.

Anh có quà cho em.

Tuy rằng giờ chưa kết hôn nhưng em vẫn phải nhận quà đấy".
Triệu Đại Lực nói xong liền đứng dậy đi về phía cửa.
Lâm Tĩnh và Diệp Vĩnh Khang bất lực nhìn nhau, đành phải đứng dậy đi theo.
Đến bãi đậu xe, Triệu Đại Lực lấy ra một chiếc hộp đựng giày buộc dây ruy băng từ trong cốp một chiếc Hummer dài, đưa cho Lâm Tĩnh, cười toe toét: "Tĩnh Tĩnh, món quà này là anh đặc biệt chọn cho em đấy, Anh hi vọng em sẽ thích nó".
Khi Lâm Tĩnh nhìn thấy gói hàng này, cô ấy nghĩ chắc chắn không phải thứ gì quý giá, lịch sự nói lời cảm ơn, sau đó duỗi tay ra đón lấy.

"Ai da!"
Ngay lúc Lâm Tĩnh vừa đón lấy hộp giày, cô ấy đột nhiên cảm thấy cổ tay mình trùng xuống, hộp giày nặng đến mức rơi cái ‘rầm’ xuống đất.
"Cái gì trong này thế, sao lại nặng vậy?"
Lâm Tĩnh vô cùng khó hiểu.
Triệu Đại Lực mỉm cười, cúi xuống mở hộp giày, sau đó từ bên trong lấy ra một thứ vuông vức, cười nói: "Đây là món quà anh đặc biệt chọn cho em, em thích không”.
"Ây ……".
Khi nhìn thấy thứ mà Triệu Đại Lực đang cầm trên tay, không chỉ Lâm Tĩnh, mà cả Diệp Vĩnh Khang đều trợn tròn mắt kinh ngạc!
Thứ đó vuông vức và sáng chói, đó là một viên gạch vàng!
Mà viên gạch vàng đó còn rất to, nhìn kích cỡ này chắc cũng phải mười mấy ký!
"Tĩnh Tĩnh, nhận đi.

Đừng khách sáo.

Nhà anh cái gì cũng thiếu, mỗi vàng là không thiếu.


Nếu em thích, anh sẽ quay về mỏ nhà anh đào cho em mấy miếng lớn hơn".
Vừa nói, Triệu Đại Lực vừa cười đưa viên gạch vàng cho Lâm Tĩnh.
"Cái này...!tôi…"
Lâm Tĩnh hoàn toàn ngẩn ra, lúc này Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh duỗi tay ra cầm lấy viên gạch vàng.
"Thứ này khá nặng nên Tĩnh Tĩnh không thể cầm được.

Tôi sẽ nhận giúp cô ấy.

Cảm ơn anh bạn".
Lâm Tĩnh mở miệng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, sau đó tháo đồng hồ trên cổ tay ra, đưa cho Triệu Đại Lực: "Cảm ơn quà của anh, đây là chút lòng thành của tôi".
"Haha, được, vậy thì tôi sẽ giữ nó, coi như đây là tín vật định tình vậy!"


Bình luận

Truyện đang đọc