Tiền Tử Mạn thẫn thờ nhìn chiếc thẻ ngân hàng trước mặt, rồi đột nhiên ôm đầu khóc.
Những ngày tháng cay đắng vừa qua đã khiến cô ta cảm nhận được những khổ đau của nhân gian, đồng thời cũng khiến quan niệm của cô ta thay đổi rất nhiều.
Lúc đầu cô ta cũng không thích ứng với loại cuộc sống này, nhưng sau một thời gian dài, đột nhiên cảm thấy cuộc sống này tuy vất vả một chút, nhưng lại vô cùng nhẹ nhõm.
Không cần phải suy nghĩ về việc leo lên trên, cũng không cần phải lúc nào cũng bày mưu tính kế.
Mọi người làm việc lúc mặt trời mọc và nghỉ ngơi lúc mặt trời lặn.
Sau khi hoàn thành công việc đồng áng hàng ngày, họ khoác lên mình những bộ quần áo yêu thích, sau đó cả nhà ngồi dưới sân trò chuyện và cười nói, đây có lẽ là khoảnh khắc ấm áp nhất đối với cả nhà họ.
Và Tiền Tử Mạn dần bắt đầu nhận ra hạnh phúc thực sự là gì.
Ban đêm, Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân đã ngủ.
Diệp Vĩnh Khang mặc đồ ngủ ngồi dưới sân đình trong sân uống trà.
Một lúc sau, trong sân xuất hiện hai bóng người như ma trơi, đi thẳng đến bên người Diệp Vĩnh Khang quỳ một gối xuống.
"Thiên Diệp Nhi, học viên kỳ ba của trại huấn luyện Điện Long Thần, bái kiến Điện Chủ!"
"Tần Đại Dạ, học viên kỳ ba của Trại huấn luyện Điện Long Thần, bái kiến Điện Chủ!"
Diệp Vĩnh Khang nhẹ gật đầu: "Đứng dậy đi, hôm nay hai người làm rất tốt".
Khi cả hai nghe thấy vậy, ánh mắt của họ hiện lên sự phấn khích không thể kiểm soát được.
Thiên Diệp Nhi hào hứng nói: "Ý của Điện Chủ là chúng tôi đã vượt qua cuộc đánh giá và có thể chính thức làm nhiệm vụ bảo vệ vợ và con gái của Điện Chủ ạ?"
Trong Điện Long Thần, Diệp Vĩnh Khang có uy thế tối cao.
Các học viên trong trại huấn luyện Điện Long Thần gần như tôn sùng Diệp Vĩnh Khang như một vị thần.
Vì vậy, bất cứ sự công nhận nào của Diệp Vĩnh Khang đều là vinh quang nhất trên đời đối với họ.
Khi Thiên Ảnh tìm tới bọn họ và thông báo cho họ về nhiệm vụ mà họ sắp thực hiện, họ đã rất phấn khích, đến mức tự hỏi liệu mình có bị ảo giác hay không.
Có thể trở thành vệ sĩ của Chủ Mẫu cùng Tiểu công chúa của Điện Long Thần là điều có nằm mơ cũng không được!
Tần Đại Dạ kích động nói: "Điện Chủ, thủ lĩnh Thiên Ảnh nói rằng bài sát hạch của ngài đối với chúng tôi là âm thầm ở bên cạnh Chủ Mẫu và Tiểu công chúa, hơn nữa còn không để bị ngài phát hiện.
Xem ra chúng tôi đã thành công rồi!"
Diệp Vĩnh Khang chưa kịp nói thì Thiên Diệp Nhi đã nói với vẻ mặt áy náy: "Thật ra, tôi biết mình sớm đã bị bại lộ trước mặt Điện Chủ rồi.
Lần trước tôi giúp Chủ Mẫu ôm tài liệu, tôi không nghĩ nhiều như vậy.
Lúc sau trở về xe mới nghĩ ra, lúc đó còn tưởng rằng bản thân sẽ bị sa thải rồi chứ".