Sao lại là cô ấy chứ?
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, Diệp Vĩnh Khang lập tức ngây người ra.
Đây không phải là cô chủ nhiệm lớp mẫu giáo của Tiểu Trân, cô Diêu San sao? Sao cô ấy lại ở đây?
Lúc này Diêu San cũng nhận ra Diệp Vĩnh Khang, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng xoay người bỏ chạy ra cửa.
Bốp!
Rất nhanh, âm thanh sắc nét của một cái tát vang lên, sau đó là giọng chửi bới của một người đàn ông: “Mẹ con đĩ này, ai cho mày chạy ra đây, lần nào bảo mày tiếp khách mày cũng sưng xỉa mặt mày!”
“Xem ra tao khách sáo với mày quá rồi nhỉ, hôm nay tao phải cho mày biết thế nào là quy củ!”
Sau đó tiếng hét của Diêu San từ ngoài vọng vào.
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày, nhanh chóng đứng dậy lao ra cửa, nhìn thấy Diêu San đang bị một gã đàn ông to lớn đeo vàng đầy người túm tóc, tát liên tiếp vào mặt.
“Dừng tay!”
Diệp Vĩnh Khang hét lên.
Trong khi túm tóc Diêu San, gã đàn ông to lớn đó nói với Diệp Vĩnh Khang: “Người anh em, anh đừng quan tâm chuyện này.
Đây là lần thứ hai trong tuần con ả này đắc tội với khách hàng rồi, tôi phải dạy dỗ cô ta một trận!”
Nói xong, gã tiếp tục tát mạnh vào mặt của Diêu San.
Bụp!
Diệp Vĩnh Khang tiến lên đạp vào người gã một cái, sau đó kéo Diêu San ra phía sau mình.
“Mẹ kiếp, mày đợi đấy cho ông!”
Gã đàn ông to lớn đó ôm bụng, hằn học nói.
Diệp Vĩnh Khang cũng không buồn quan tâm, trực tiếp kéo Diêu San vào trong phòng bao.
“Ha ha, anh Diệp, tôi đã nói các em gái ở đây được lắm mà!”
Tần Long Tượng bật cưới ha ha: “Tôi chưa từng nghĩ rằng ở nơi như này lại có người đẹp như vậy, trên người không có chút mùi phàm tục nào, hôm nay anh Diệp phải chơi thật vui đấy nhé!”
Diệp Vĩnh Khang kéo tay Diêu San ngồi xuống một góc yên tĩnh ở bên cạnh.
“Có cần đi bệnh viện không?”
Diệp Vĩnh Khang đưa một cốc nước nóng tới.
“Không cần…”
Diêu San cúi đầu, nói bằng giọng lí nhí còn nhỏ hơn tiếng muỗi.
“Anh Diệp, tôi cầu xin anh đừng nói chuyện này ra ngoài có được không?”