"Cút đi, đừng tưởng rằng tôi không biết tính toán của các người!"
"Dựa vào bộ dạng kiết xác của các người, có khi lúc đó sẽ chả có ai tham dự ngoại trừ vài tên ăn mày hôi hám đâu".
"Các người muốn chúng tôi qua đó giữ thể diện cho các người chứ gì? Nói cho các người biết, không có cửa đâu!"
"Chân trước thì làm loại chuyện kinh khủng đó với nhà họ Hạ, chân sau liền bắt đầu tính toán to nhỏ.
Da mặt dày thật đấy, mơ đi!"
Mắt Diệp Tiểu Trân đỏ hoe, tủi thân rơi nước mắt.
Xung quanh đều là những lời chế giễu và mỉa mai.
Đúng lúc này, Việp Vĩnh Khang đột nhiên tiến lên nửa bước, chỉ vào tấm thiệp mời mà Hạ Tuyết Cầm đang dùng giày cao gót giẫm lên, lạnh lùng nói: "Nhặt lên cho tôi!"
Khi Hạ Tuyết Cầm nghe thấy giọng nói này, theo bản năng liền di chuyển chân.
Trước đó cô ta đã chịu thua thiệt trong tay anh.
Nhưng sau khi hoàn hồn, cô ta nhanh chóng hét lên: "Loại ăn mày hôi hám nhà anh muốn làm gì, còn muốn đánh người sao?"
"Anh thử đụng vào tôi xem? Đây là nhà họ Hạ chúng tôi, anh còn muốn hùng hổ với ai hả!"
Ánh mắt Diệp Vĩnh Khang sắc lạnh: "Tôi lặp lại lần nữa, nhặt lên!"
"Vĩnh Khang!"
Hạ Huyền Trúc vội vàng bước tới, nắm lấy cổ tay Diệp Vĩnh Khang, nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt khẩn cầu: "Hôm nay chúng ta đừng làm lớn chuyện được không?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn vào mắt Hạ Huyền Trúc, cảm thấy rất đau lòng, lửa giận trong mắt cũng từ từ giảm bớt, chỉ nhẹ nhàng kéo Tiểu Trân đến bên cạnh mình.
"Ông nội".
Hạ Huyền Trúc nhìn Hạ Chí Tài, cắn môi nói: "Hôm nay đến thực sự không có ý gì khác.
Cháu thật lòng muốn mời ông đến dự đám cưới của cháu".
Nói cho cùng, Hạ Huyền Trúc cũng chỉ có bằng này người thân ở Giang Bắc, mặc dù trước đây đã xảy ra nhiều chuyện không hay nhưng cô đặc biệt muốn nhận được sự chúc phúc từ họ hàng trong hôn lễ của mình.
"Không rảnh".
Hạ Chí Tài quay đầu sang một bên và ngạo mạn nói: "Thứ sáu tuần sau, chúng tôi sẽ tham dự lễ cưới của chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ.
Không có thời gian để đi đâu".
"Hơn nữa, tôi cũng khuyên cô tốt hơn đừng nên tiến hành hôn lễ nữa, cho dù có tiến hành thì cũng đổi ngày khác đi.
Đừng có trùng ngày với chủ tịch ngân hàng như vậy, đến lúc đó tránh làm trò cười cho thiên hạ".
Diệp Vĩnh Khang sững sờ, đột nhiên nói: "Chủ tịch mời các người á?"
Hạ Tuyết Cầm hừ lạnh một tiếng, lấy ra thiệp cưới mà cô ta coi như bảo bối, đưa cho Diệp Vĩnh Khang, lắc lắc trước mắt anh, ngạo nghễ nói: "Thấy không? Đây là thiệp cưới chế riêng của chủ tịch, là vị trí siêu VIP đấy!"
"Hôm nay cho các người mở mang tầm mắt.
Thế nào gọi là nhân vật tầm cỡ? Bên trên đều được khảm viền vàng.
Chỉ riêng thiệp mời chế riêng này đã trị giá hơn một trăm nghìn nhân dân tệ rồi đấy.
Cái này đám nhà quê các người nằm mơ cũng không mơ ra nổi đâu!"
Diệp Vĩnh Khang không khỏi khó hiểu.
Thiệp mời này quả thực rất sang trọng, nhưng lại có mùi tiền và khí chất thấp kém, giống như thẩm mỹ của mấy nhà giàu mới nổi vậy.
"Thiệp mời này từ đâu ra vậy?"
Diệp Vĩnh Khang tò mò hỏi.
Hạ Tuyết Cầm chế nhạo, tự đắc nói: "Nói cho anh biết cũng không sao, là do bạn trai tôi lấy được đấy!"
"Bạn trai của tôi là con trai cả của nhà họ Lý ở Thiên Hải, là gia tộc giàu có hàng đầu.
Bố anh ấy và chủ tịch là anh em, nên một tấm thiệp mời căn bản là không thành vấn đề!"
Sau khi Diệp Vĩnh Khang cân nhắc một hồi, lập tức vui vẻ: "Nhưng sao chủ tịch lại không biết mình có người anh em như vậy nhỉ?"
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đã có thể chắc chắn rằng gia đình này đã bị lừa 100%.
"Chủ tịch có tình bằng hữu gì lại cần nói với anh chắc?".