Đường Văn Nguyên cũng rất sợ hãi, ông ta cũng biết Trình Phi, mặc dù không thích Trình Phi cho lắm, nhưng dù sao hắn cũng là con trai của Trình Văn Đống, nếu thật sự xảy ra chuyện thì không phải là đang nói đùa đâu.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đang thoải mái dựa vào lưng ghế sô pha, trong tay cầm điện thoại di động, chăm chú xem một bộ tiểu thuyết trên mạng.
Diệp Vĩnh Khang chưa từng đọc những thứ này, nhưng lại tình cờ bắt gặp được bộ tiểu thuyết trên mạng này.
Cuốn tiểu thuyết trên mạng này rất đặc biệt, cập nhật không liên tục, có khi vài chương một ngày, đôi khi cả tuần mới có một chương.
Nội dung cũng lộn xộn, không có kết cấu gì, đương nhiên không ai đọc loại tiểu thuyết này, từ đầu đến giờ cũng chỉ có một người đọc.
Mà độc giả này là Diệp Vĩnh Khang, thậm chí có đôi khi Diệp Vĩnh Khang cũng không biết tại sao luôn không ngó lơ được bộ tiểu thuyết này.
Nhưng mỗi khi có bản cập nhật, anh luôn đọc chương đó sớm nhất có thể.
Trình Phi nằm bên cạnh, toàn bộ khuôn mặt của hắn đã bị lõm xuống thành nhiều mảng lớn bởi những cú đấm của anh, trông đặc biệt kinh khủng.
Một lúc sau, ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập, Trình Văn Đống bước vào với một đám đàn em trông vô cùng hùng hổ.
"Bố, cứu con!"
Khi Trình Phi nhìn thấy Trình Văn Đống, sự thấp thỏm lo âu trong lòng hắn cuối cùng cũng biến mất, chỉ vào Diệp Vĩnh Khang đang ngồi trên sô pha tức giận nói: "Là thằng này, bố giúp con giết hắn đi!"
Khi Trình Văn Đống nhìn thấy tình cảnh bi đát của Trình Phi, ông ta cũng rất tức giận.
Mặc dù bình thường ông ta rất thất vọng về đứa con tán gia bại sản của mình, nhưng xét cho cùng thì hắn vẫn là con ruột của ông ta.
Vừa định lên cơn, ông ta đột nhiên nhìn thấy người ngồi trên sô pha, sắc mặt liền trắng bệch.
Đường Văn Nguyên cũng giật mình toát mồ hôi lạnh, vội vàng bước lên trước: "Anh ! anh Diệp…"
"Tôi đang đọc sách, đừng làm phiền tôi".
Diệp Vĩnh Khang thản nhiên nói, giờ anh đang rất tập trung, đến đầu cũng không thèm ngẩng lên.
Đường Văn Nguyên nhanh chóng quay đầu trừng mắt nhìn Trình Phi: "Chuyện này là thế nào vậy?"
Trình Phi vẻ mặt buồn bực nói: "Chú Đường, chú cũng ở đây rồi, chú phải giúp cháu!"
"Hôm nay cháu muốn chơi một con nhỏ.
Con nhỏ này không biết điều lại còn dùng gạt tàn thuốc lá đánh vào đầu cháu".
"Thằng ngu này là chồng của con nhỏ đó.
Vừa bước vào đã muốn giết cháu, chú Đường, chú phải ra mặt giúp cháu!"
"Cái gì, mày…"
Đường Văn Nguyên nghe xong liền rùng mình một cái, chân mềm nhũn ra suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Mà Trình Văn Đống bên cạnh lại càng tái nhợt hơn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt, toàn thân như thể đang run rẩy vậy!Nhưng Diệp Vĩnh Khang từ đầu đến cuối đều không có biểu cảm gì, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.