Sau khi chào hỏi qua loa, Tần Long Tượng lại nhanh chóng nhìn về phía Trần Tiểu Túy, cười nói: "Nếu cô Trần đã có lời, chỉ cần trong khả năng của mình, tôi sẽ cố gắng hết sức".
Những lời này, Tần Long Tượng hỏi thẳng Trần Tiểu Túy, hiển nhiên là không coi Diệp Vĩnh Khang ra gì.
Trần Tiểu Túy nhanh chóng kể lại những gì mình vừa gặp phải.
"Dự án Khu công nghiệp?"
Tần Long Tượng sờ nhẹ mũi: "E rằng chuyện này có chút khó xử lý".
Trần Tiểu Túy thắc mắc: "Nhóm người nhìn thì có vẻ chỉ là một đám lưu manh thôi.
Sếp Tần có gì không tiện sao?"
Tần Long Tượng thở dài: "Chuyện giang hồ không đơn giản như cô nghĩ, nhất là ở Giang Bắc vàng thau lẫn lộn, cộng lại có hàng chục thế lực lớn nhỏ".
"Lúc trước còn nhà họ Chu, mấy chục thế lực này vẫn giữ một chút trật tự".
"Nhưng kể từ khi nhà họ Chu sụp đổ, toàn bộ giang hồ Giang Bắc đã hoàn toàn rối tung".
"Dự án khu công nghiệp thuộc khu bờ Nam.
Là địa bàn của Mã Lão Quỷ, đám lưu manh kia là thuộc hạ của ông ta".
"Nếu như tôi tùy tiện xen vào chuyện này, e rằng sẽ gây thù chuốc oán với Mã Lão Quỷ, người đó không dễ đối phó như vậy đâu".
Trần Tiểu Túy nhanh chóng nói: "Không có cách nào sao?"
Tần Long Tượng thở dài một hơi, đi đi lại lại trong phòng, tựa hồ như đang do dự.
Một lúc lâu sau, ông ta quay đầu nhìn Trần Tiểu Túy nói: "Nếu cô Trần đã mở lời thì tôi đành cố hết sức vậy".
"Như này đi, tôi sẽ sắp xếp một tiệc rượu vào tối nay rồi gọi trưởng mỏ Hà ra.
Sau đó, cô hãy uống vài ly với ông ta.
Về phần Mã Lão Quỷ, tôi nhất định sẽ tìm cách đối phó với ông ta".
Trần Tiểu Túy Thần có vẻ hơi do dự: "Sếp Tần, chuyện này có liên quan đến trưởng mỏ Hà sao?"
Tần Long Tượng mỉm cười: "Cô Trần, cô cũng biết trưởng mỏ Hà đã thích cô từ lâu rồi.
Gần đây tôi đang có ý định lấy thêm hai mạch khoáng thạch.
Rất nhiều khâu cần có sự chấp thuận của trưởng mỏ Hà".
Trần Tiểu Túy hơi nhíu mày khi nghe thấy vậy, còn chưa kịp nói gì, Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Nếu sếp Tần đã không tiện, vậy chúng tôi cũng không miễn cưỡng, chào ông".
Nói xong, anh kéo Trần Tiểu Túy đi thẳng ra cửa mà không quay đầu lại.
"Anh Diệp…"
Ngay khi Trần Tiểu Túy còn định nói gì đó, Diệp Vĩnh Khang đã giơ tay lên, nhẹ giọng nói: "Bạn của tôi không phải gái bồi rượu!"
Tần Long Tượng nhíu mày, giọng nói trầm xuống, lạnh lùng nói: "Cô Trần, xem ra bạn của cô có tính cách không được tốt lắm nhỉ.
Nếu đã nhờ vả người ta thì phải có dáng vẻ của kẻ đi nhờ vả chứ".
Diệp Vĩnh Khang cười lạnh, kéo Trần Tiểu Túy tiếp tục đi ra ngoài.
"Anh Diệp, thật ra buổi tối tôi đi uống vài ly rượu cũng không sao mà".
Trần Tiểu Túy có chút không cam tâm, cô ấy thật tâm muốn giúp Diệp Vĩnh Khang giải quyết vấn đề này.
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên dừng lại, chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm Trần Tiểu Túy.
Trần Tiểu Túy cảm thấy hơi hoảng, cho rằng mình đã làm sai điều gì.
"Trần Tiểu Túy, nghe này".
Diệp Vĩnh Khang nhìn đối phương với ánh mắt nghiêm túc: "Tôi tìm ông ta làm việc.
Ông ta nói tôi vài câu cũng không sao nhưng nếu sỉ nhục cô thì không được!"
Trần Tiểu Túy khẽ giật mình, đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Vào lúc này, cô ấy bất ngờ cảm thấy một cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.