TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



Mấy người đàn ông lực lưỡng nghe xong, nhanh chóng chỉ vào Hạ Chí Tài, trầm giọng nói: “Tiền nợ chúng tôi bao giờ định trả!”
Hạ Chí Tài ngẩn ra: “Tiền? Tiền gì?”
Một người đàn ông vạm vỡ trực tiếp lấy hợp đồng cho vay ra và ném qua: “Công ty xây dựng Thiên Nguyên bây giờ là công ty của tập đoàn Hạ Thị các ông rồi nhỉ, trước đây công ty này có vay tiền chúng tôi, cả vốn cả lãi là 7,5 triệu tệ, bao giờ thì trả!”
Hạ Chí Tài nhìn thấy hợp đồng vay tiền, sắc mặt lập tức tái mét.

“Tiền không phải do tôi vay, là do bọn họ vay!”
Hạ Chí Tài vội vàng chỉ vào Hạ Huyền Trúc và Diệp Vĩnh Khang.

“Ông đây không quan tâm nhiều thế, tôi chỉ biết tên công ty thôi, trong vòng ba ngày, nếu như không nhìn thấy tiền, các người cứ đợi đấy mà xem, tiện thể nói thêm một câu, công ty chúng tôi là do anh Hổ Đen mở đấy!”
Nói xong, bọn họ mới tức giận xoay người rời đi.


Đám người nhà họ Hạ đều chết lặng tại chỗ, ai nấy đều ngây ngốc cả người.

Hổ Đen là một nhân vật tiếng tăm trên đường phố, là một người độc ác, chuyện gì cũng có thể làm ra được!
“Hạ Huyền Trúc, sao cô lại có thể vô liêm sỉ như vậy được, đến chuyện không có tính người như vậy cũng làm ra được!”
Khuôn mặt Hạ Chí Tài tái mét, gầm lên với Hạ Huyền Trúc.

“Đừng có la lối om sòm ở đây!”
Diệp Vĩnh Khang tiến lên một bước, kéo Hạ Huyền Trúc ra đằng sau mình, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Chí Tài: “Nếu như nói vô liêm sỉ, thì cũng là do học các người đấy, hôm nay chẳng qua chỉ là ăn miếng trả miếng thôi”.

“Mày…”
Hạ Chí Tài tức đến mức run lên: “Được, được, vậy một trăm triệu đó chúng tôi không cần nữa, coi như nhà họ Hạ chưa từng sinh ra loại vô ơn này, nhưng khoản nợ hơn bảy triệu đó chúng tôi không nhận!”

“Ha ha!”
Diệp Vĩnh Khang không khỏi bật cười, nhìn Hạ Chí Tài như nhìn một kẻ ngốc: “Chuyện đó ông đi mà nói với chủ nợ ấy, nói với chúng tôi có tác dụng gì, bảo vệ đâu, tiễn khách!”
Sau khi đuổi nhà họ Hạ đi, Diệp Vĩnh Khang thấy sắc mặt Hạ Huyền Trúc không được tốt cho lắm, nhẹ nhàng an ủi vào câu, thấy tâm trạng của Hạ Huyền Trúc dần dần hồi phục, Diệp Vĩnh Khang mới đứng dậy rời khỏi công ty.

Anh đi tham dự một bữa ăn tối do nhóm của Trần Tiểu Túy tổ chức, trong đám cưới lần trước, Trần Tiểu Túy đã tặng một sợi dây chuyền Thần Vũ phiên bản giới hạn, Diệp Vĩnh Khang cũng coi như nợ người ta một ân tình, vì vậy liền đồng ý lời mời của cô ấy.

Trên đường đột nhiên nhận được một cuộc gọi: “Điện Chủ, chào anh, tôi là tổng chỉ huy của chiến đoàn số một của Cục tác chiến Giang Bắc, Lý Vân Phi, lệnh ủy nhiệm sắc phong quân tướng đã được ban hành rồi, dựa theo quy định, tổng chỉ huy của ba chiến đoàn địa phương phải đích thân mang tới, anh xem khi nào thì tiện”.

Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn thời gian, thản nhiên nói: “Tôi đi dùng bữa, lát nữa gửi địa chỉ cho ông, các ông mang tới nhà hàng là được rồi”.

“Tuân lệnh thưa Điện Chủ!”Địa điểm là một nhà hàng băng chuyền ở trung tâm thành phố, Diệp Vĩnh Khang đẩy cửa phòng bao, thấy ngoại trừ Trần Tiểu Túy, Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải đều đang ở đó.

“Anh Diệp!”.


Bình luận

Truyện đang đọc