Cô ta còn chưa kịp phản ứng lại, cơ thể của Diệp Vĩnh Khang như tóe lửa, anh giơ chân lên, giẫm mạnh vào cánh tay của cô ta.
Rắc!
Cánh tay của người giúp việc đó bị đạp lên lún xuống một khoảng, đau đến mức kêu ầm lên như con lợn bị chọc tiết.
“Tôi nói lại một lần nữa, xin lỗi con gái tôi!”
Diệp Vĩnh Khang tức giận gầm lên.
Người giúp việc sợ mất mật, cơn đau trên người chỉ là yếu tố phụ, luồng sát khí vô cùng đáng sợ tỏa ra từ người anh khiến cho cô ta cảm thấy mình như đang đối mặt với một con quỷ đến từ chính tầng địa ngục vậy.
“Xin lỗi, tôi sai rồi, xin lỗi!”
Người giúp việc vội vàng xin lỗi, Diệp Vĩnh Khang không cần nói, cô ta đã chủ động quỳ xuống dập đầu.
“Sau này nếu còn dám phát ngôn bậy bạ tôi sẽ cắt lưỡi của cô!”
Diệp Vĩnh Khang tức giận mắng một câu, sau đó nhìn Hạ Tuyết Cầm bên cạnh, lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi đánh chó của cô, cô là chủ , có muốn đồng cam cộng khổ với cô ta không?”
Hạ Tuyết Cầm vô cùng sợ hãi, làm sao dám nói nửa lời, sợ rằng người đàn ông dã man này nổi điên lên đến bản thân cô ta cũng sẽ không tha, sau khi phản ứng lại liền vội vàng quay đầu bỏ chạy.
Sau khi quay về nhà, Tiểu Trân đã bị dọa sợ, không nói một câu nào, chỉ nắm chặt tay của Hạ Huyền Trúc.
Diệp Vĩnh Khang muốn đi tới kéo con gái, nhưng cô bé lại sợ hãi vội vàng thu tay lại, nhanh chóng nấp đằng sau Hạ Huyền Trúc.
Hạ Huyền Trúc đang định nói gì đó, Diệp Vĩnh Khang lại xua tay, khom người xuống, cười nói với Tiểu Trân: “Tiểu Trân, có phải vừa nãy bị bố dọa sợ rồi không?”
Tiểu Trân rụt rè gật đầu, trong đôi mắt to tràn đầy sợ hãi và kinh ngạc.
“Tiểu Trân ngoan, đừng sợ nhé, vừa nãy bố đánh người xấu, bởi vì cô ta mắng Tiểu Trân, vì vậy bố nhất định phải giúp con đánh cô ta”.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng giải thích.
Tiểu Trân lại khẽ lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ rụt rè: “Con biết là bố muốn bảo vệ con, nhưng bố hung dữ như vậy, nhỡ sau này ra tay đánh mẹ thì sao?”
Diệp Vĩnh Khang khẽ ngây ra, sau đó lập tức bật cười nói: “Đương nhiên là không rồi, bố thương mẹ còn không hết, làm sao có thể đánh mẹ được”.
Sau một hồi an ủi, Tiểu Trân cuối cùng cũng trút bỏ được hết những lo lắng và sợ hãi trong lòng.
Tuy nhiên chuyện này cũng nhắc nhở Diệp Vĩnh Khang, hôm nay quả thực anh đã quá kích động, sau này những chuyện như vậy, tuyệt đối không được giải quyết trước mặt trẻ con.
Những ngày sau đều sóng yên biển lặng, Hạ Huyền Trúc đã bắt đầu việc hoạt động công ty, thuê cao ốc làm văn phòng, mua đồ dùng văn phòng, cả ngày đều vô cùng bận rộn.
Còn Diệp Vĩnh Khang thì mỗi ngày đưa đón con gái, sau đó mua đồ ăn nấu cơm, để Hạ Huyền Trúc hoàn toàn chuyên tâm lo chuyện sự nghiệp của mình.
Nhưng dù bận đến đâu, ngày nào gia đình ba người cũng vẫn sẽ có một bữa tối ấm cúng bên nhau, cuộc sống vui vẻ trôi qua từng ngày.
Còn nhà họ Hạ mấy ngày nay bị bao phủ bởi những đám mây đen, bầu không khí bị đè nén một cách đáng sợ.
Khuôn mặt Hạ Chí Tài dài thượt như một con lừa.
“Ông chủ, cầu xin ông đừng đuổi tôi đi, nể tình tôi đã làm việc ở nhà họ Hạ nhiều năm như vậy, ông cho qua lần này được không”.