TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



Hạ Huyền Trúc ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết Cầm: “Tôi không điểm, anh ấy một điểm, vòng này tôi thắng rồi phải không?”
Hạ Tuyết Cầm nhẹ nhàng thở ra một vòng khói, cân nhắc nói: “Một cái điểm một, một cái điểm không, đương nhiên là điểm không nhỏ hơn rồi”.

Diệp Vĩnh Khang tức giận: “Không, cô ấy làm trái quy tắc, tôi mới là người thắng!”
Hạ Tuyết Cầm lạnh lùng bật cười: “Quy tắc do tôi quy định!”
Diệp Vĩnh Khang siết chặt nắm đấm kêu răng rắc, cũng không rõ là do tức giận hay do đang lo lắng điều gì.

Khi thấy Hạ Huyền Trúc bưng ly nước trên bàn lên uống, Diệp Vĩnh Khang lo lắng đến mức quên cả hít thở.

Một giây, hai giây, ba giây!
Hạ Huyền Trúc vẫn bình yên vô sự!
Hai vợ chồng thông qua bài kiểm tra lần nữa!

“Em nói rồi, lần này để em bảo vệ anh”.

Hạ Huyền Trúc nhìn Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười nhạt nhòa, trên mặt cô không hề có biểu cảm của một người vừa mới trải qua chuyện sống chết.

Hạ Tuyết Cầm đứng trên tầng ba nhìn xuống thì thấy cảnh này, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười sâu xa.

“Chúc mừng, hai người đã thuận lợi thông qua hai bài kiểm tra”.

“Không thể không nói là hai người rất may mắn, chỉ có điều cửa ải tiếp theo có may mắn cỡ nào cũng vô dụng”.

Hạ Tuyết Cầm từ trên lầu ném xuống một thanh dao găm sắc bén.


“Bây giờ, tôi tuyên bố quy tắc trò chơi của cửa ải này”.

“Lần này không so oẳn tù tì cũng không so điểm xúc xắc nữa, mà là so xem ai nhanh hơn ai”.

“Người đầu tiên chạm vào được dao găm sẽ là người thắng”.

Câu này vừa dứt, Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc cùng lúc bước về phía dao găm.

Lần này sắc mặt của Hạ Huyền Trúc cực kỳ khó coi, bởi cô biết so tốc độ thì cô không thể nào thắng được Diệp Vĩnh Khang.

Nhưng câu tiếp theo của Hạ Tuyết Cầm lại khiến cho hai người vội vã lùi về sau mấy bước.

“Người đầu tiên chạm vào dao găm sẽ là người thắng, người thắng phải cầm thanh dao găm này tự tay cắt đứt đầu người thua, yên tâm, thanh dao găm này sắc bén vô cùng, cắt đầu người cũng không khác gì cắt rau dưa đâu!”
Ong!
Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc nghe vậy, đầu óc choáng váng kêu lên ong ong!


Bình luận

Truyện đang đọc