“Em dâu, Tô Thanh Hà cũng đã đến đây mấy ngày rồi, vẫn luôn chăm sóc Thiên Tường, không có công lao cũng có khổ lao, em bây giờ nói đuổi người là đuổi người, đây cũng quá không nói lý lẽ?” Con dâu thứ hai Dương Xuân Lệ mở miệng.
Bà ta phát hiện sắc mặt Hạ Thiên Tường quả thật hồng nhuận hơn nhiều, bà ta hoảng rồi, tuyệt đối không thể để cho cô gái Tô Nhược Hân này cứu tỉnh Hạ Thiên Tường.
Cho nên, vội vàng ủng hộ Tô Thanh Hà, dù sao Tô Thanh Hà và Hạ Thiên Tường mấy hôm nay ở chung Hạ Thiên Tường cũng không chút khởi sắc, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Đối lập rõ ràng này, bà ta nhìn thấy hết.
Mà bà ta muốn chính là Hạ Thiên Tường nhanh chết đi, vậy thì con trai nhà bà ta mới có cơ hội cạnh tranh vị trí tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị.
“Chị dâu hai, Thiên Tường là con em, tự em biết quan tâm, chị có thời gian, vẫn là đi quan tâm cái đứa con một tuần rồi vẫn chưa về nhà của mình đi, tránh bị người dạy hư, đến lúc đó chị hối hận cũng không kịp.
” Lục Diễm Chi nhìn Dương Xuân Lệ nói gằn từng chữ.
“Thiên Chiếu một tuần rồi vẫn không về nhà? Nhà thằng hai, nhanh đi kiểm tra xem có chuyện gì.
” Bà cụ nghe cháu trai vẫn luôn không về nhà, sắc mặt có chút khó coi.
Dương Xuân Lệ vốn còn muốn giúp Tô Thanh Hà, nghe bà cụ nói, chỉ có thể xám xịt ra ngoài gọi điện thoại.
Những người khác thấy Lục Diễm Chi đáp lại Dương Xuân Lệ như thế, hơn nữa Tô Thanh Hà đối với bọn họ cũng là một người có cũng được không có cũng được, nên không ai mở miệng nói thay Tô Thanh Hà nữa.
Tô Thanh Hà gấp đến hỏng rồi, nhưng mà cô ta vừa muốn bước lên tranh thủ cho mình, chợt nhận được ánh mắt lạnh băng cảnh báo của Lục Diễm Chi, lập tức cúi gục đầu xuống, không dám nói tiếp nữa.
Người mẹ chồng này của cô ta khí thế lúc tức giận cũng vô cùng mạnh mẽ, mỗi lần cô ta nhìn thấy đều có chút hốt hoảng.
Nhưng mà đợi Hạ Thiên Tường tỉnh lại, có Hạ Thiên Tường bên cạnh cô ta, nhất định sẽ tốt hơn nhiều.
Cô ta là gả cho Hạ Thiên Tường, cũng không phải gả cho mẹ chồng, cô ta không cần phải sợ Lục Diễm Chi.
Cuối cùng cũng không có ai chen lời rồi, lúc này Lục Diễm Chi mới nhìn về phía Tô Nhược Hân: “Tô Nhược Hân, cô nói cô không có nghĩa vụ, tôi cũng hiểu lý lẽ, cô nói đi, cô muốn bao nhiêu?”
Vốn là Hạ Thiên Tường sống lại bà ta rất cảm ơn Tô Nhược Hân, nhưng mà bà ta phái người đi đến nhà họ Tô cầu hôn, không ngờ Tô Cảnh Đình lại đưa Tô Thanh Hà đến mà không phải Tô Nhược Hân.
Nhà họ Tô chỉ nói một câu, Tô Nhược Hân không muốn gả cho Hạ Thiên Tường.
Mà bà ta cũng chỉ là cảm ơn nhà họ Tô mà thôi, cho nên, chỉ cần là con gái nhà họ Tô là được rồi, về phần lấy ai bà ta cũng không có ý kiến.
Sau đó Tô Thanh Hà chủ động nói muốn chăm sóc Hạ Thiên Tường, bà ta đương nhiên không phản đối.
Em gái của Tô Thanh Hà, Tô Nhược Hân cứu sống Hạ Thiên Tường nói không chừng Tô Thanh Hà cũng có thể cứu tỉnh Hạ Thiên Tường.
Lại không ngờ, sau khi Tô Thanh Hà chăm sóc Hạ Thiên Tường, tình hình Hạ Thiên Tường lại càng lúc càng nghiêm trọng.
Lúc này bà ta mới tìm thầy phong thủy, thầy phong thủy vẫn nói câu kia, bát tự của Tô Nhược Hân và bát tự của Hạ Thiên Tường là xứng nhất, những người khác sẽ chỉ làm Hạ Thiên Tường càng lúc càng nghiêm trọng.
Vốn bà ta vẫn còn có chút hồ nghi, nhưng bây giờ xem ra, Tô Nhược Hân chỉ ở trong phòng Hạ Thiên Tường hai tiếng, sắc mặt Hạ Thiên Tường đã cải thiện hơn trước nhiều.
Làm bà ta không thể không tin Tô Nhược Hân thật sự có thhể mang đến sinh khí cho Hạ Thiên Tường.
Bà ta chỉ có một người con trai này, Hạ Thiên Tường có thế nói là mạng của bà ta.
Nếu như đã sống vậy, vậy nhất định phải cứu tỉnh.
Cho nên, chỉ cần con trai có thể tỉnh lại, chỉ cần điều kiện của Tô Nhược Hân trong phạm vi hợp lý bà ta đều chấp nhận.
“Bà Lục, tôi chỉ cần tiền lương chăm sóc người bệnh bình thường là được rồi, Chị Trương, tiền lương mỗi tháng của chị bao nhiêu?” Tô Nhược Hân nói xong, nhìn về phía Chị Trương.
.