CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA


Lúc này, Hạ Thiên Tường mới hoàn hồn, nhưng ánh mắt càng tối hơn, khẽ thở dài: “Em nằm xuống đi.

Anh bảo đảm sẽ không nhìn chỗ không nên nhìn, được chứ?"
"Chắc không?"
"Xác định và chắc chắn."
"Ha ha, Hạ Thiên Tường, hóa ra anh cũng biết ngôn ngữ mạng như vậy, thật buồn cười." Tô Nhược Hân nghe được câu trả lời của Hạ Thiên Tường thì bật cười, bầu không khí trong phòng cuối cùng cũng dịu xuống.
Đôi môi mỏng của Hạ Thiên Tường khẽ mím lại, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ cười rạng rỡ như hoa, cảm thấy hơi đau đầu.

Anh thật sự không biết phải làm sao để thuần phục cô.
Chỉ là, bất cứ việc gì cũng không thể sốt ruột.

Mọi người đều nói nước nhỏ chảy dài, nhà ở ven hồ hưởng ánh trăng trước, anh chỉ cần khóa chặt cô ở bên cạnh mình là được rồi.
Đến lúc đó, trong cả thế giới của cô chỉ có một người đàn ông là anh, anh không tin cô còn chê anh già.
Mười tuổi thôi, anh không già.
Tô Nhược Hân cười ha ha, nhưng cô cười một lúc mới phát hiện ra người đàn ông trước mặt chẳng những không cười, ngược lại còn nghiêm mặt đứng đó nhìn cô.
"Đúng là không hiểu tình thú."
Màu mắt Hạ Thiên Tường càng tối hơn.

Anh không hiểu tình thú à?
Tình thú là gì?
“Nằm xuống, nghe lời đi."
"Được rồi, nhưng anh đã nói sẽ không nhìn chỗ không nên nhìn đấy."
"Ừ."

Cô gái nằm xuống.
Hàng lông mi thật dài chớp nhẹ.
Cô gái nằm trên giường lại giống như một con bướm đậu giữa bông hoa, dường như có thể bay lên bất cứ lúc nào, bay khỏi thế giới của anh.
Hạ Thiên Tường bỗng nhiên cảm thấy anh phải đẩy nhanh tiến độ hơn, cố gắng làm Tô Nhược Hân yêu anh.

Đến lúc đó cô sẽ không chê anh già nữa.
Tô Nhược Hân căng thẳng.
Dù sao lúc này trên người cô chỉ có một cái khăn tắm.
Cô còn nằm trong tư thế như vậy ở trước mặt Hạ Thiên Tường, thật sự có hơi hoảng.
Hạ Thiên Tường nhìn thật lâu, cuối cùng cũng hành động, kéo cái chăn đơn đắp lên trên người Tô Nhược Hân.
Sau đó, anh đưa tay sờ xuống phía dưới chăn.
"Anh...!anh muốn làm gì?" Câu này đã sắp thành câu cửa miệng của Tô Nhược Hân với Hạ Thiên Tường rồi.
Cũng vào lúc này, cô cảm giác được chiếc khăn tắm trên người trượt từ phía trên xuống thắt lưng.
Sau đó, chiếc chăn trên người đã được Hạ Thiên Tường kéo từ dưới chân lên đến trên bụng.
Chăn dồn một đống ở trên ngực, cũng che khuất cả gương mặt nhỏ nhắn của cô.
Tô Nhược Hân giấu đầu trong chăn, nghe tim mình điên cuồng đập thình thịch, cũng cảm giác được ánh mắt của người đàn ông nhìn vừa khéo vào phần bụng lộ ra giữa khăn tắm và cái chăn.
Sau đó, anh cứ nhìn bụng cô như vậy hồi lâu vẫn không nói gì.
Tô Nhược Hân bối rối, dè dặt thò đầu ra khỏi đống chăn: “Xem...!xem xong chưa? Tôi hơi lạnh."
Thật ra ánh mắt Hạ Thiên Tường thật sự có hơi lạnh, lạnh đến mức làm hàm răng cô cũng đang run rẩy.
"Sao không nói?" Vẻ mặt Hạ Thiên Tường lạnh lùng.
Giờ phút này, anh không biết mình đang giận cô hay giận Trần Ngọc Thúy nữa.
"Bôi...!bôi ít rượu thuốc là được rồi." Tô Nhược Hân nói nhỏ.
Rõ ràng cô là người bị hại, nhưng lúc này cô ở trước mặt Hạ Thiên Tường lại giống như đã làm sai chuyện gì vậy.
Một giây sau, người đàn ông quay người rời đi.
Khi cánh cửa "két" một tiếng đóng lại, Tô Nhược Hân vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Ơ, cô bị thương chứ đâu phải anh bị thương, làm gì mà tức giận như vậy?
Hơn nữa, chỉ là một vài vết bầm thôi, thật sự không sao hết.
Cô có thể tự chữa được.
Cô nghĩ tới đây thì đứng dậy khóa trái cửa một lần nữa, lúc này mới tắt đèn bắt đầu tĩnh tọa.
Có ngọc của Hạ Thiên Tường ở trong tay, cô tu luyện nửa giờ là được.
Cô thật sự buồn ngủ rồi.
Cô bị đám người Trần Ngọc Thúy, Tô Thanh Hà giày vò một đêm, thật sự rất mệt mỏi.
Kết quả, chưa tới nửa giờ, Tô Nhược Hân đã nằm trong chăn ngủ rồi.
Miếng ngọc trên cánh tay kia thành thật ép lên trên vết bớt, toàn thân khoan khoái khiến cô ngủ rất say.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô thấy trên bụng lành lạnh.
Cô lật người nhưng cảm giác lành lạnh kia vẫn còn.
Cô thò tay qua sờ bụng.
Lại sờ được một bàn tay.
Một bàn tay cầm bông tăm: “Ai?"
"Đừng động đậy, anh bôi thuốc xong sẽ rời đi."
"À." Tô Nhược Hân mở mắt liếc nhìn Hạ Thiên Tường trước mặt, chỉ có một tin tức rất đơn thuần tiến vào trong đầu, anh đang bôi thuốc cho cô.
Sau đó, cô ngủ tiếp.

Dường như để Hạ Thiên Tường bôi thuốc cho cô là chuyện đương nhiên vậy.
Cô và anh đã từng ngủ chung, bây giờ thêm một lần hay ít một lần, cô thật ra không để ý lắm.
Thuốc bôi xong.
Một bàn tay đặt lên trên lưng cô.
Tô Nhược Hân “ưm” một tiếng, lật người lại và nép vào một lồng ngực có phần quen thuộc, sau đó ôm một cánh tay ngủ tiếp.
Tư thế ngủ kia, chà chà.
Hạ Thiên Tường quả thật không dám nhìn thẳng.
Cô gác một chân lên trên người anh...
Tô Nhược Hân ngủ rất say.
Nhưng Hạ Thiên Tường lại không hề buồn ngủ.
Anh ôm một người ở trong lòng, thật sự không có cách nào chìm vào giấc ngủ được.
Điện thoại bỗng nhiên sáng lên.
Anh cầm lên xem qua.
"Cậu Hạ, đánh bầm là được ạ?"
"Rạch một dao."
"Vâng."
"Phải là loại cần khâu đấy."
"Vâng." Hạ Nhất nghiêm túc trả lời Hạ Thiên Tường.
Mợ chủ chỉ bị bầm vài vết ở bụng nhưng không ngờ cậu Hạ lại bảo anh ta rạch một dao trên bụng Trần Ngọc Thúy.
Cho nên mới nói, trên đời này đắc tội ai cũng không thể đắc tội cậu Hạ.
Không đúng, phải là đắc tội ai cũng không thể đắc tội mợ chủ.

Đắc tội mợ chủ thì người kia lại xong rồi.
Hạ Nhất nghĩ đến đây, tưởng Hạ Thiên Tường đã dặn dò xong nên đang định tắt điện thoại và lập tức thay đổi vị trí hành động, lại thấy điện thoại sáng lên.

truyện ngôn tình
Anh ta trượt màn hình, thấy Hạ Thiên Tường lại gửi một tin nhắn tới.
"Thông báo với bác sĩ, lúc khâu nhớ để lại một sợi chỉ ở bên trong.

Ừ, để lại lâu một chút."

"..." Hạ Nhất lập tức nghẹn lời, tùy tiện nói: "Vâng."
Lần này, anh ta chờ rất lâu nhưng Hạ Thiên Tường cuối cùng không gửi tin nhắn qua nữa.

Lúc này, anh ta mới đứng dậy, dưới ánh trăng và sao, lái xe đến chỗ bệnh viện mà một nhà bốn người Trần Ngọc Thúy đang ở.
Trang phục dạ hành màu đen kết hợp với cơ thể siêu to siêu đen, Hạ Nhất cảm thấy hơi ấm ức khi anh ta là một vệ sĩ xếp hàng đầu trên cả thế giới lại bị bắt đi làm một chuyện tới trẻ con cũng có thể làm được.
Nhưng anh ta có ấm ức cũng không dám nói.
Sau khi Trần Ngọc Thúy truyền dịch xong thì ngủ thiếp đi, bụng cuối cùng đã không đau nữa.
Bà ta đang ngủ ngon, đột nhiên cảm thấy bụng đau nhói.

Bà ta bật đèn và mờ mịt ngồi dậy: “Rõ ràng đã hết đau rồi, sao lại tự nhiên đau nữa chứ?"
Sau đó, bà ta vừa cúi đầu thì "oa oa oa” hét lên một cách cuồng loạn: “Cảnh Đình, bụng em đau, mau gọi bác sĩ, mau gọi bác sĩ đi.

Em sắp chết rồi, thật sự sắp chết rồi."
Chảy máu rồi, bà ta chảy rất nhiều máu.
Tiếng hét của bà ta lớn như vậy làm mọi người trong phòng đều giật mình tỉnh dậy.
Nhưng Tô Thanh Hà và Tô Kim Như đều xoay người chuẩn bị ngủ tiếp, vốn không để ý tới bà ta.
Tô Cảnh Đình nhíu mày nhìn về phía Trần Ngọc Thúy, sau đó nhảy luôn xuống khỏi giường bệnh: “Sao lại bị thương?"
"Em không biết, anh mau gọi bác sĩ đi." Tay Trần Ngọc Thúy che vết thương trên bụng.

Nó rất sâu, bà ta dường như có thể mơ hồ nhìn thấy ruột bên trong.

Sẽ không rạch tới ruột chứ?.


Bình luận

Truyện đang đọc