Chương 680
“Nếu cậu chủ biết cô chuyển đi chắc chắn sẽ không vui.” Chị Trương nói xong thì nhìn về phía phòng ngủ của Hạ Thiên Tường: “Gần đây chỉ cần không đi công tác, mỗi ngày cậu chủ đều sẽ về nhà, có một điều lạ là tối qua lại không về, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.”
“Trước kia anh ấy thường xuyên không về nhà sao?”
“Đúng, lúc trước khi chưa xảy ra tai nạn giao thông, cậu chủ rất ít khi về nhà, cậu ấy có phòng Tổng thống riêng ở khách sạn Kaiwitt, trừ khi bà cụ và Chủ tịch Lục bảo cậu ấy về nhà, nếu không, gần như một tháng cũng không thể gặp cậu chủ được mấy lần.” Chị Trương cảm thán.
“Chị nói sao? Anh ấy có phòng Tổng thống riêng ở khách sạn Kawitt?” Tô Nhược Hân chỉ biết với một người đàn ông như Hạ Thiên Tường, ở phòng Tổng thống của khách sạn cũng không phải vấn đề lớn, nhưng không ngờ anh lại có phòng Tổng thống riêng ở khách sạn Kawitt.
Nhưng hôm qua, anh lại ở trong căn phòng giường đôi mà cô từng ở trong khách sạn Kawitt.
Không ở trong phòng Tổng thống rộng rãi hạng sang, lại muốn ở trong phòng giường đôi nho nhỏ, Hạ Thiên Tường đúng là điên mà.
Nhưng khi chữ “bị điên” thoáng hiện lên trong đầu, cô lập tức giật mình.
Điều này có phải chứng tỏ, anh quan tâm cô không…
Là vì quá quan tâm, cho nên anh mới ở lại căn phòng từng ở cùng cô.
Dù căn phòng kia rất nhỏ, nhưng anh vẫn ở lại.
Nơi đó không rộng rãi sáng sủa, cũng không sang trọng đắt tiền, chỉ vì từng ở cùng cô.
Vừa nghĩ như thế, tâm trạng buồn bã lập tức trở nên tốt hơn.
Cô chợt không còn tức giận nữa.
Cũng không vội vã muốn biết nguồn gốc của viên ngọc kia.
Mọi việc chắc chắn đều có lý do.
Đợi điều tra rõ ràng, giải quyết xong xuôi, có lẽ anh sẽ quay về bên cạnh cô, cô vẫn muốn tin tưởng Hạ Thiên Tường.
“Đúng, trước khi cậu Hạ xảy ra tai nạn giao thông, cũng chưa gặp cô, cậu ấy đều ở lại khách sạn kia, tôi còn từng đưa đồ đến đó, là Chủ tịch Lục bảo tôi đi, dù gì cũng là mẹ con, bà ấy thỉnh thoảng sẽ bảo phòng bếp hầm ít canh gà canh xương đưa đến cho cậu chủ tẩm bổ, cậu chủ quá bận rộn, bận đến mức còn không quan tâm đến ba bữa ăn.”
“Vậy Chủ tịch Lục cũng không yêu cầu anh ấy về nhà ở sao?”
“Đương nhiên là có, nhưng cậu chủ vẫn không về, khi đó thỉnh thoảng cậu chủ chỉ về nhà một lần, trong nhà sẽ như mừng năm mới, gần đây trong nhà đều có không khí như thế, tiếc là không biết vì sao hôm qua cậu chủ lại không về nhà rồi, hầy.”
Tô Nhược Hân cũng thở dài theo: “Chị Trương, nhớ giúp tôi hỏi thăm chuyện viên ngọc, hôm nay tôi còn phải đi làm, tôi đi trước đây.” Dù gì nơi này cũng là địa bàn của Lục Diễm Chi, Hạ Thiên Tường không có ở nhà, cô ngồi được một lát rồi, vẫn nên đi thôi.
Bữa sáng của nhà họ Hạ, Hạ Thiên Tường không có ở nhà, cô cũng không thể ở lại dùng bữa.
Có điều cô thật sự thấy nhớ món bánh bao súp của nhà họ Hạ rồi.
Dù sáng hôm qua đã ăn, nhưng bây giờ vẫn muốn ăn.
Rất ngon.
“Được, cô Tô đi thong thả.” Chị Trương khách sáo tiễn Tô Nhược Hân ra ngoài, nhìn theo bóng lưng của cô không ngừng lắc đầu.
Bầu không khí buổi sáng vô cùng mát mẻ.