CHƯƠNG 565
Nghe thấy một tiếng ho khẽ này của cô, người đàn ông kia rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, tuy nhiên vẫn không hề kiềm chế bản thân: “Cô gái, chúng ta trao đổi số điện thoại đi?”
“Bộp” một tiếng trầm đục, rất nhỏ, nhưng Tô Nhược Hân nghe được.
Bởi vì, cô tận mắt nhìn thấy khi người đàn ông kia xin số điện thoại của cô thì có thứ gì đó nhỏ bé từ trong tay Hạ Thiên Tường bắn thẳng ra, một giây sau, người đàn ông kinh hãi che mắt: “A … A …”
Chiếc xe tham quan ngay lập tức trở nên hỗn loạn.
Người lái xe nói vào trong micro: “Các vị du khách, có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Có người có vấn đề về mắt.”
“Dường như là bị thứ gì đó đập vào mắt.”
Hành khách xung quanh người đàn ông kia trả lời tài xế.
Người lái xe nghe thấy những lời này, chiếc xe tham quan từ từ dừng lại bên đường.
Người đàn ông kia đã nhảy dựng lên, một tay che mắt, một tay chỉ về phía Hạ Thiên Tường: “Là anh ta tấn công tôi.”
Gã ta vừa mở miệng, mọi người trên xe tham quan đều nhìn về phía Hạ Thiên Tường.
Nhưng chỉ thấy Hạ Thiên Tường cười nhạt, không hề hoang mang chút nào rồi nói: “Là tôi.”
Chắc chắn không phải là một vấn đề lớn.
Người lái xe kia vốn đang hùng hổ đi về phía Hạ Thiên Tường, thế nhưng, khi đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Hạ Thiên Tường, lập tức thu hồi giọng điệu chất vấn, chỉ còn lại một câu hỏi nhẹ nhàng: “Vì sao lại tấn công anh ta?”
Hạ Thiên Tường bình thản nói: “Anh ta nhìn chằm chằm bạn gái của tôi, còn đòi hỏi số điện thoại.”
“Tôi không có.” Ở cách ba hàng ghế, người đàn ông kia không chịu thừa nhận.
Tô Nhược Hân đang muốn phát tác, bàn tay của người đàn ông đặt lên trên tay cô, vỗ nhẹ, giống như đang trấn an cô bình tĩnh một chút chớ nóng nảy.
Sau đó, mọi người nhìn thấy Hạ Thiên Tường thản nhiên bấm đồng hồ đeo tay trên cổ tay một cái, lập tức nghe thấy giọng nói của người đàn ông kia vang lên: “Cô gái, chúng ta trao đổi số điện thoại đi?”
Giọng nói này giống hệt giọng nói của người đàn ông vừa mới nói chuyện.
Mọi người nghe xong, bác gái ngồi phía trước Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường lập tức nói: “Đúng, anh ta có nói như vậy, tôi nghe thấy, tôi có thể làm chứng.”
Bác gái này muốn làm chứng, người bạn già bên cạnh bà đương nhiên là phụ họa vô điều kiện: “Tôi cũng có thể làm chứng, tôi cũng nghe thấy.”
Ngay sau đó, mấy người ở hàng trước và hàng sau đều làm chứng cho Hạ Thiên Tường.
Sắc mặt của người đàn ông kia lập tức trầm xuống, sau đó hung ác nói: “Tôi chỉ muốn xin số điện thoại, cũng không làm gì bạn gái của anh ta, có cần phải làm ầm ĩ như vậy hay sao?”
Kết quả, gã ta còn chưa kịp nói hết lời, lại đột nhiên kêu một tiếng: “A … Anh … Anh ta lại tấn công tôi lần nữa.”
“Đúng.” Tuy nhiên lần này nói xong, Hạ Thiên Tường không để ý tới người đàn ông kia, lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại: “Giải quyết hậu quả.”
Tô Nhược Hân còn đang sững sờ không rõ Hạ Thiên Tường gọi cho ai để giải quyết hậu quả thì đột nhiên nghe thấy tiếng xe máy vang lên.
Tô Nhược Hân quay đầu nhìn lại, cô nhìn thấy hơn mười chiếc xe máy Harley đang vô cùng hoành tráng đi về phía chiếc xe tham quan này của cô.
Phía sau đội xe máy Harley là một chiếc Hummer cực ngầu.
Quá đẹp trai.
Chỉ trong nháy mắt, từng chiếc xe máy dừng lại trước xe tham quan.
Ngay khi mọi người đang trợn mắt há hốc mồm, mười mấy vệ sĩ mặc âu phục màu đen đầu tiên đỗ xe máy ngay ngắn ở ven đường, rồi sau đó đi về phía vị trí của người đàn ông kia: “Xin mời đi theo chúng tôi một chuyến.”
“Anh … Anh đây là phạm pháp, anh không có quyền đưa tôi đi.” Nhìn thấy những người mặc đồ đen vây quanh hắn, người đàn ông mới từ trong sợ hãi phục hồi tinh thần lại, bối rối nói.
Gã ta chưa từng trải qua tình huống nào như thế này trước đây.
Theo bản năng, gã ta cảm thấy sợ hãi.