CHƯƠNG 217
Tô Nhược Hân tiếp tục lướt web, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô xảy ra chuyện lớn như thế, ít nhiều gì cô cũng hơi hoảng hốt, cho nên cũng không nghe Hạ Thiên Tường gọi điện thoại cho ai.
Trước mặt lại có một ngã rẽ, vì lắc lư nên Tô Nhược Hân vô thức ngẩng đầu nhìn lên, trong kính chiếu hậu đã không thấy xe cảnh sát phía sau nữa.
Sau đó, xe chợt giảm tốc độ, vào lúc cô đang không biết Hạ Thiên Tường muốn làm gì thì anh chợt phanh xe dừng lại ở ven đường: “Đi đi.”
“Sao… sao cơ?”
“Xuống xe.” Nói xong, Hạ Thiên Tường đưa tay cầm lấy điện thoại của Tô Nhược Hân, giúp cô tắt nguồn, như thế có thể tránh bị người khác biết được vị trí và tung tích của hai người.
“Hả.” Tô Nhược Hân ngơ ngác bị Hạ Thiên Tường kéo xuống xe, chẳng mấy chốc đã đi vào trong một bụi cỏ.
Cô vừa đi vừa quay đầu nhìn chiếc xe đỗ ở ven đường: “Hạ Thiên Tường, xe cảnh sát sắp đuổi tới rồi…”
Nhưng cô còn chưa nói hết câu đã nghe thấy người đàn ông trước mặt lên tiếng: “Tôi đưa chìa khoá xe cho cậu, chạy theo lệnh của Phương Tấn, cố hết sức khiến tất cả cảnh sát bao vây xe của cậu.”
“Vâng, cậu Hạ.”
Tô Nhược Hân quay đầu, còn chưa kịp lấy lại tinh thần vì người đàn ông chợt xuất hiện thì đã bị Hạ Thiên Tường kéo đi.
Vì Hạ Thiên Tường đi phía trước, nên đoạn đường núi phía trước của được san bằng.
Dù vẫn còn ngơ ngác, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của Hạ Thiên Tường, ngửi hơi thở quen thuộc của anh, cô chợt cảm thấy rất vững chãi.
Cô cứ nhìn anh như thế, cũng không hỏi anh muốn đi đâu, càng không hỏi anh muốn dẫn cô đi làm gì.
Tất cả đều là sự tin tưởng vô hình.
Cô tin anh.
Mãi đến khi nhìn thấy một thứ khổng lồ trước mặt, cô mới hiểu ra: “Ngồi cái này rời đi á?”
Đây là một chiếc máy bay trực thăng im lặng đỗ trong núi, rõ ràng là tài sản riêng của Hạ Thiên Tường.
“Lên đi.” Hạ Thiên Tường mở cửa khoang, đẩy Tô Nhược Hân lên máy bay, sau đó ngồi vào buồng lái.
“Anh biết lái máy bay à?”
“Đúng vậy.”
Nhìn thấy người đàn ông đã khởi động trực thăng, Tô Nhược Hân nhìn anh với vẻ sùng bái: “Đừng nói với tôi là anh còn biết lái cano nhé.”
“Ừm, biết.”
“…”
Máy bay trực thăng nhanh chóng bay lên trời cao, tốc độ nhanh hơn ô tô rất nhiều, chỉ mới mấy phút, cô đã nhìn thấy những tòa nhà đã ở dưới tầm mắt.
Họ đã vào trong thành phố.
Lúc máy bay trực thăng dừng lại trên sân thượng bệnh viện, Tô Nhược Hân đã hoàn toàn tin tưởng người đàn ông này, có lẽ bây giờ anh nói anh biết lái xe tăng tàu lặn cô cũng tin.