Chương 423
“Được, cút rồi đó, anh đây cút xa rồi. Giờ dù em có nói nhớ anh đây thì anh đây cũng không thể nào dâng mình cho em được.”
Tô Nhược Hân đổi điện thoại từ tay trái sang tay phải: “Anh không ở thành phố T sao?”
“Mới sang châu Phi. Hôm trước anh tư giao việc cho tôi, bảo tôi phải theo làm từ đầu đến đuôi.”
“Hạ Thiên Tường sao?”
“Ừ, trừ anh ấy ra thì còn ai nữa. Sao tôi có cảm giác là anh ấy cố ý nhỉ. Tô Nhược Hân, em nói thật đi, mấy hôm điều anh sang châu Phi, ngày nào anh ấy cũng hẹn em đúng không?”
Tô Nhược Hân cảm thấy nghẹn họng, một lúc lâu vẫn không nói gì.
“Tô Nhược Hân, còn việc gì không? Nếu không thì anh đây đi xử lý cái ông già của dự án đã nhé. Tôi không tin là mình không xử lý ông ta được, cũng không tin mình không thể trở về trong vòng một tháng.”
Tô Nhược Hân tắt máy.
Trong lòng rất vắng vẻ.
Ba ngày rồi mà Hạ Thiên Tường vẫn chưa liên lạc với cô.
Không hề luôn.
“Hân xinh đẹp sao thế? Bạn cô không đến được sao?” Cận Liễm là người biết nhìn mặt đoán ý. Từ việc Tô Nhược Hân hào hứng gọi điện thoại cho đến sắc mặt vắng vẻ lúc này, anh ta nhận ra điều bất thường từ Tô Nhược Hân.
“Ừ, anh ta đi công tác ở châu Phi rồi. Chúng ta đi thôi.” Ra khỏi tiểu khu, Tô Nhược Hân lên xe của Cận Liễm.
So với xe của Hạ Thiên Tường và Hạ Thiên Chiếu thì xe của Cận Liễm khá bình thường.
Là chiếc Mercedes G Class với giá hơn sáu tỷ, nhưng trông cũng rất có khí thế.
Lên xe, Tô Nhược Hân sờ trái sờ phải: “Thân xe này cao ghê.”
“Ừ, chỉnh lên mức cao nhất, nhưng khi lái xe trong vùng nội thành thì hơi rung, cũng hơi lãng phí.”
“Có tiền cũng khó mua được cái mình thích mà, chỉ cần mình thích là được thôi, haha.”
“Ôi Hân xinh đẹp à, tự dưng tôi nhận ra cô hiểu lòng người quá, chữ nào chữ nấy cũng thấm sâu vào lòng tôi, cực kì hiểu lòng tôi.”
“Được rồi đó, đứa con cưng của mẹ như anh đừng có mở miệng là Hân xinh đẹp nữa, nghe khó chịu lắm. Nói đi, chúng ta đi đâu?” Hạ Thiên Chiếu không đến được thì hai người đi với nhau vậy.
Dù sao bây giờ cô cũng rảnh.
“Tôi quyết định đi đâu cô cũng đồng ý sao?”
“Ừ, đồng ý.”
“Ồ, cô không sợ tôi lừa cô đến khách sạn, sau đó chụp một bộ ảnh chân dung đặc biệt rồi bán cô sao?” Cận Liễm vừa lái xe vừa đùa.
“Không sợ.”
“Sao tôi lại có cảm giác kiểu chúng ta đã gặp nhau nhiều lần nên rất quen thuộc nhỉ?”
“Không quen.”