CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

Chương 399

Tô Nhược Hân ngượng ngùng lắc đầu, xem ra cô nhiều chuyện rồi.

Bởi cô còn trẻ đã nói ra những lời này nên bị người ta coi là tên lừa đảo, nhưng cô cũng không để ý mà tiếp tục chờ ở trước quầy, không chớp mắt nhìn chằm chằm nhân viên hiệu thuốc bốc thuốc.

Mỗi một vị thuốc cô đều nghiêm túc quan sát.

Cô cũng không muốn bị người ta đổi một vị thuốc, cuối cùng để mất mạng giống như Chúc Yên.

Vậy chính là khiến Hạ Thiên Tường mất mạng rồi.

Dù sao Hạ Thiên Tường cũng là tự tay cô cứu tỉnh, nếu giờ chết đi, há chẳng phải mất công bận rộn rồi.

Không thể được.

Nhân viên hiệu thuốc không nói chuyện, Tô Nhược Hân cũng không nói chuyện, cô gái không nói chuyện được lẳng lặng đứng ở trước quầy, chờ nhân viên hiệu thuốc bốc thuốc trung y cho Tô Nhược Hân xong thì mua thuốc.

Xem ra, cô gái đã quen mua thuốc của nhân viên này, vì vậy, cho dù còn có nhân viên khác nhàn rỗi cũng không tìm đến.

Mà chắc hẳn nhân viên khác cũng biết cô gái và nhân viên này rất quen thuộc, cho nên cũng không lại gần bán thuốc.

Cũng may, mấy phút sau, nhân viên hiệu thuốc bốc thuốc xong, Tô Nhược Hân trả tiền rồi rời đi.

Buổi chiều cô muốn tự mình sắc thuốc, sau đó đưa đến cho Hạ Thiên Tường.

Mỗi một phân đoạn đều không mượn tay người khác thế này, cô mới có thể yên tâm.

“Này, đơn thuốc của cô.” Nhân viên hiệu thuốc thấy cô cầm thuốc rồi đi, mới phát hiện đơn thuốc còn ở trong tay cô ta.

“Không cần, vứt đi.” Tô Nhược Hân cũng không để ý.

Đơn thuốc là tự cô viết, vứt hay không vứt cũng không hề gì, dù sao tất cả đều ở trong đầu cô.

Huống hồ, mỗi một lần kê đơn đều không giống nhau, đều phải căn cứ vào tình hình thực tế của bệnh tật mà thay đổi.

Nếu không, cô đã cho Hạ Thiên Tường tiếp tục uống thuốc để trong tủ lạnh lúc trước rồi.

Thuốc này sắc sẵn đóng gói đặt trong tủ lạnh vẫn uống được, chưa hết hạn.

Cũng bởi vì sau khi cô tỉnh lại, cơ thể Hạ Thiên Tường thay đổi, nên cô mới kê lại đơn thuốc cho anh.

“Hừ, coi mình là thần y à, rõ ràng chỉ là một tên lừa đảo.” Nhân viên nữ nói rồi vứt đơn thuốc trong tay đi.

Cô gái trước quầy lập tức gõ một cái xuống quầy, sau đó chỉ vào đơn thuốc trong tay nhân viên hiệu thuốc rồi chỉ vào chính mình.

“Cô nói là muốn đơn thuốc này?” Nhân viên hiệu thuốc hỏi.

Cô gái nghiêm túc gật đầu.

“Tôi thấy cô ta chỉ là một tên lừa đảo, tôi không bốc thuốc này cho cô đâu.”

Lúc này Tô Nhược Hân đã đi ra ngoài.

Cô gái có cầm đơn thuốc cô kê hay không, cô cũng không để ý.

Bình luận

Truyện đang đọc