CHƯƠNG 509
Mà cô lại vô tình nhìn thấy… nhìn thấy thứ không nên thấy rồi…
Tô Nhược Hân lắp bắp.
Cô cho rằng Hạ Thiên Tường chỉ vì tránh Tăng Hiểu Khê mà đi vào trong trốn, không ngờ anh thật sự đi vệ sinh.
Lúc cô xoay mặt về phía tường không dám quay đầu lại, cửa phòng rửa tay phía sau mở ra: “Em chỉ còn chín phút thôi, muốn mặc đồ ngủ đi gặp người khác à?”
Tô Nhược Hân cảm thấy bản thân như đang hỗn loạn trong gió, thì ra người đàn ông này nghe thấy hết: “Vậy tôi thay quần áo, anh… anh ở trong này không được ra ngoài, nếu không tôi sẽ không kịp chuẩn bị.”
Người đàn ông không đáp.
Tô Nhược Hân coi như anh ngầm đồng ý: “Lát nữa tôi đi rồi, anh cũng lặng lẽ rời đi, tuyệt đối đừng để người khác phát hiện ra.”
“Được.” Tiếng đáp lời vang lên từ trong phòng vệ sinh, khiến Tô Nhược Hân yên tâm hơn nhiều, sau đó bắt đầu c.ởi quần áo ngủ trên người xuống.
Trong tủ quần áo đều là đồ Tăng Hiểu Khê dẫn cô đi mua.
Nhưng cô biết dù là Tăng Hiểu Khê dẫn cô đi mua, nhưng người trả tiền thật sự lại là Hạ Thiên Tường.
Cô ngày càng nợ anh nhiều hơn.
Nếu sau này quan hệ của cô và anh không có tiến triển, khi cô phát hiện cô không yêu anh, thật sự không biết nên trả thế nào đây.
Cứ nợ trước đã, chuyện sau này thì sau này hẳn nói.
Tô Nhược Hân nhanh chóng chọn một cái áo cộc tay của Chanel và một cái quần ống rộng, sau đó mang một đôi giày đế bằng màu đen rồi chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa xoay người, cô chợt sững sờ, một lúc sau mới nghe thấy giọng nói vừa hoàn hồn của mình: “Hạ Thiên Tường, anh… anh nhìn lén tôi?”
Mặt cô đã đỏ ửng.
Khi nãy cô vừa thay từ trong ra ngoài.
“Còn nửa phút, bà Cận sắp mở cửa vào rồi.” Hạ Thiên Tường cong môi, có cảm giác không nói cũng hiểu, chắc chắn là nhìn thấy hết rồi.
“Anh…” Tô Nhược Hân cắn răng nghiến lợi: “Cái tên lưu manh này.”
“Cũng không phải chưa từng nhìn thấy, nếu em cảm thấy lỗ thì đợi em về, có thời gian, tôi cho phép em nhìn lại.”
Tô Nhược Hân vung chân, rất muốn gi.ết ch.ết Hạ Thiên Tường, nhưng đã nghe thấy tiếng bước chân của Tăng Hiểu Khê ở bên ngoài.
Cô thật sự không có thời gian để tâm đến tên lưu manh Hạ Thiên Tường này.
“Anh đợi đấy.” Cô nhỏ giọng cắn răng nghiến lợi cảnh cáo, sau đó chạy ra ngoài.
“Tôi sẽ ngoan ngoãn đợi em nhìn lại.” Hạ Thiên Tường ở phía sau nói ra lời mà trước khi quen Tô Nhược Hân anh còn không nghĩ ra được, thậm chí là nói rất trôi chảy, lúc nói xong, bản thân anh cũng ngây người ra.
Tô Nhược Hân đã ra ngoài.
Tăng Hiểu Khê mặc váy dài màu đen đơn giản, để mặt mộc, không đeo trang sức, vừa nhìn thấy cô đã lập tức kéo cô đi, sau đó đỏ mắt nói: “Tô Nhược Hân, con nhất định phải cứu ba của mẹ, ngoài con ra thì không còn ai có thể cứu được ông ấy nữa cả.”