CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

CHƯƠNG 497

“Hạ Thiên Tường có nhiều tiền lắm sao?” Rõ ràng cô nhớ em gái ruột Hạ Thiên Hương của Hạ Thiên Tường cũng không có nhiều tiền tiêu cho lắm, cho nên cũng lấy thẻ của Hạ Thiên Tường, vui vẻ kéo Lục Diễm Chi đi dạo phố.

“Con không biết sao?” Lần này đổi lại là Tăng Hiểu Khê ngạc nhiên với Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân lắc đầu, cô chỉ biết Hạ Thiên Tường là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Hạ Thị, biết Tập đoàn Hạ Thị là tập đoàn số một số hai toàn cầu, nhưng có tiền cũng là của Tập đoàn Hạ Thị chứ.

Hạ Thiên Tường kiếm được tiền cho tập đoàn, một là phải trả lương cho nhân viên, hai là phải trả hoa hồng cho cổ đông.

Có lẽ anh cũng được nhận hoa hồng theo cổ phần.

Cho nên Tập đoàn Hạ Thị có giàu đến mấy thì tiền của anh cũng là có hạn.

“Nhược Hân, nói thế này nhé, con cứu cậu ta một mạng, cậu ta chỉ cho mẹ một tấm thẻ vàng cho con tiêu là quá keo kiệt, cho con hai tấm thẻ đen cũng không quá đáng, cậu ta có nhiều thẻ lắm.”

“Anh ấy có… có nhiều thẻ… thẻ đen lắm sao?” Tô Nhược Hân từng nghe nói đến thẻ đen, nhưng cô chưa từng thấy bao giờ, rất tò mò về nó.

“Đương nhiên, nhà họ Cận chúng ta có ba người mà chỉ có hai tấm thẻ đen, một mình Hạ Thiên Tường lại có mấy chục tấm, con nói cậu ta có tiền không đây?”

So sánh như thế mới thấy dường như Hạ Thiên Tường thật sự rất giàu có.

“Nhà họ Cận chúng ta so sánh với Hạ Thiên Tường thật sự giống như gặp sư phụ vậy, hơn nữa con cứu mạng cậu ta, cậu ta đưa cho con một tấm thẻ vàng là chuyện đương nhiên, như thế, cậu ta còn sống có thẻ vàng có thẻ đen, nếu chết rồi thì đừng nói là thẻ vàng thẻ đen, một nửa tấm thẻ cũng không có ấy chứ. Vật chất là vật ngoài thân, con cứu sống cậu ta, để cậu ta giữ được nhiều thẻ như thế, tấm thẻ này cũng chỉ là chuyện nhỏ, đi thôi, cứ tiêu thoải mái, mẹ nuôi chọn giúp con.”

Tô Nhược Hân cứ thế bị Tăng Hiểu Khê kéo lên xe.

Xe bảo mẫu, lần này chắc chắn không phải Hạ Thiên Tường lái xe, mà là tài xế riêng của nhà họ Cận.

Lúc xe bảo mẫu chạy khỏi biệt thự, Tô Nhược Hân phát hiện chó săn bên ngoài cổng ngày càng đông, thấy xe bảo mẫu thì lập tức đuổi theo, sau đó bất chấp tất cả chụp liên tục ở ngoài xe.

Tô Nhược Hân nhớ trước đó Tăng Hiểu Khê ra ngoài cũng không có nhiều chó săn đuổi theo như thế.

“Bọn họ đến vì con sao?” Tô Nhược Hân thấy hơi khó tin, một người vừa tốt nghiệp cấp ba như cô đáng để những người này theo dõi như thế à?

“Phải.”

“Tại sao?” Tô Nhược Hân thấy khó hiểu.

Tăng Hiểu Khê cười vỗ lên tay Tăng Hiểu Khê, tuỳ tiện nói: “Triệu Giai Linh mà Anna dốc hết sức bảo vệ bị con đánh tàn phế, mà con lại bình yên vô sự ra ngoài, đương nhiên sẽ nổi tiếng rồi.”

“Anna là ai?” Nhưng vừa hỏi xong, cô đột nhiên nhớ ra, hôm qua Hạ Thiên Tường có nói, người tình của ba anh xúi giục Triệu Giai Linh ra tay với cô, thì ra chính là công chúa đó.

“Có rất nhiều người biết là bà ta làm sao?”

“Đúng thế, bà ta đích thân đăng Facebook, nói rằng Triệu Giai Linh là người của bà ta, ai dám động vào một đầu ngón tay của Triệu Giai Linh, bà ta sẽ không bỏ qua.”

“Sau đó thì sao?” Tô Nhược Hân lên mạng tìm tin tức về chuyện cô đánh Triệu Giai Linh tàn phế, nhưng không tra được gì cả, có lẽ đã bị chặn cả rồi, nhưng bây giờ xem ra chuyện đó không bị chặn ở nước ngoài.

 

Bình luận

Truyện đang đọc