CHƯƠNG 761
Có điều, anh ta cũng chẳng dám nói gì, sau khi cúp mày thì nhanh chóng đi tìm người.
Trong đầu anh ta bây giờ tràn ngập hình ảnh Tô Nhược Hân ở thang máy trước phòng Tổng Thống của Kawit.
Nghĩ lại thì khi Tô Nhược Hân rời đi, ngay cả Hạ Thiên Tường cũng không thể đuổi kịp Tô Nhược Hân.
Đây quả thật…
Bây giờ nghĩ lại, anh ta cảm thấy Tô Nhược Hân rất đặc biệt.
Trên đời này, trước đây thì anh ta không thể tìm được ai nhanh như Hạ Thiên Tường.
Thế nhưng hiện tại, anh ta đã tìm ra một người, người đó chính là Tô Nhược Hân.
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Thiên Tường trực tiếp đỗ xe ở ven đường.
Đúng vậy, chiếc xe trị giá mấy triệu bị anh tiện tay đỗ vào ven đường.
Anh sẽ không lái xe đi tìm.
Anh muốn từng bước một cẩn thận tìm tòi từng con ngách nhỏ.
Chỉ cần nhớ lại hình ảnh khuôn mặt tái nhợt của Tô Nhược Hân trước khi rời đi là anh lo lắng không thôi.
Một trường đại học mà thôi.
Cuối cùng thì cũng chỉ là một tấm bằng tốt nghiệp.
Anh không ngờ phản ứng của Tô Nhược Hân lại lớn như vậy.
Nam Kinh cũng tốt, đại học Đồng cũng tốt, chỉ cần là khoa y là được rồi mà.
Tất cả những gì Tô Nhược Hân muốn chỉ là bằng tốt nghiệp với mấy tờ giấy chứng nhận mà thôi.
Y thuật của cô thậm chí đã vượt qua Mạc Tử Đơn, vậy nên chẳng cần học đại học cũng có thể có được bằng tốt nghiệp.
Nhưng anh thậm chí còn không có cơ hội để nói với cô những lời này.
Cô không cho anh cơ hội để nói ra.
Mới chớp mắt một cái mà cô đã biến mất rồi.
Đột nhiên anh có cảm giác rằng nếu cô không muốn dính dáng gì đến anh nữa thì cô có thể biến mất khỏi thế giới của anh bất cứ lúc nào.
Loại cảm giác này khiến cho Hạ Thiên Tường lo lắng vô cớ.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh lo lắng như vậy.
Đây là một sự lo lắng mà anh không thể kiểm soát được.
Chỉ xuất hiện khi ở bên cạnh Tô Nhược Hân, không hề xuất hiện khi ở cạnh người khác.
Anh đeo khẩu trang lên, bước đi thật nhanh trên lối đi dành cho người sang đường.
Anh kiểm tra mọi con hẻm nhỏ mà mình đi qua.
Không có.
Không thấy Tô Nhược Hân đâu cả.
Ánh mặt trời chói chang chiếu vào người anh, nhưng Hạ Thiên Tường lại chỉ cảm thấy cơ thể ớn lạnh.
Mới chưa đầy mười phút, nhưng Tô Nhược Hân dường như đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, dù anh có tìm kiếm thế nào cũng chẳng thể thấy cô.
Trong bán kính một km quanh phòng khám, anh đã tìm kiếm gần như tất cả các ngóc ngách.