CHƯƠNG 302
Cuối cùng cũng nhìn thấy chị tư, Tiêu Tuấn Vỹ không dám chớp mắt dù là một cái.
Lúc này, điện thoại của anh ta reo lên.
Có người gọi video, anh ta lập tức nghe máy: “Tống Phi, đừng gây chuyện, tôi đang bận.”
“Mau phát sóng trực tiếp, nhanh.” Tống Phi hai mắt sáng lên ở đầu bên kia điện thoại nhìn khung cảnh trong máy của Tiêu Tuấn Vỹ.
“Cút.” Tiêu Tuấn Vỹ bị Hạ Thiên Tường quát một tiếng “cút” đang không có chỗ trút giận, bây giờ bèn trút giận lên người Tống Phi.
“Thiệp mời tiệc sinh nhật của Sênh Nhi.” Tống Phi cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng nói một câu.
Tiêu Tuấn Vỹ khựng lại, sau đó nói: “Đồng ý.” Sau đó, anh ta cứ thế kết nối cuộc gọi video với Tống Phi, tăng tốc đi về phía Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân.
Lúc này, Hạ Thiên Tường đã hiểu ra lời nhắc nhở của Tiêu Tuấn Vỹ, nhưng anh thật sự không biết nên dỗ cô thế nào: “Nhược Hân, đừng… đừng phá.”
“Ai phá chứ, Hạ Thiên Tường, anh bắt nạt tôi còn không cho tôi nói à?”
Chúc Hứa ở bên cạnh thấy hai người lớn đánh nhau trên đường thì không khỏi bật khóc…
“Chú Hạ, dì Tô, đừng đánh nhau được không? Là Hứa Hứa sai, Hứa Hứa sẽ không khiến chú Hạ và dì Tô tức giận nữa, Hứa Hứa không cần đồ chơi cũng sẽ tự tắm cho mình, dì Tô, dì đừng đánh chú Hạ…”
Đứa bé sợ hãi kéo Tô Nhược Hân rồi lại hoảng hốt kéo Hạ Thiên Tường.
Nhưng có kéo thế nào cũng không nổi.
Cậu bé không hề biết lúc này trong mắt Hạ Thiên Tường đều là Tô Nhược Hân đang tỏ vẻ uất ức, dù cậu bé có kéo anh, anh cũng không cảm nhận được.
Còn Tô Nhược Hân, bây giờ cô đang cảm thấy rất uất ức, cho nên cũng không biết đứa nhóc vì cô vừa đánh vừa làm ầm ĩ với Hạ Thiên Tường mà sợ phát khóc.
Tiêu Tuấn Vỹ nhìn tình cảnh trên đường, cong môi cười, nói với người trong điện thoại: “Không ngờ Hạ Thiên Tường cũng có ngày hôm nay, tôi muốn đốt pháo ăn mừng.”
“Tiêu Tuấn Vỹ, cậu đừng có quay linh tinh, trực tiếp đàng hoàng đi.” Tống Phi đang theo dõi video cười còn xấu xa hơn cả Tiêu Tuấn Vỹ.
Hạ Thiên Tường động lòng phàm rồi, không còn là Hạ Thiên Tường lạnh lùng kiêu ngạo trước đây nữa, không thể không nói, chị tư đúng là lợi hại.
Dù đã thấy ảnh rồi, nhưng ảnh dù sao cũng không bằng tận mắt nhìn thấy.
Tiêu Tuấn Vỹ cầm điện thoại, đi nhanh về phía Chúc Hứa, đứa bé kia là con trai của người phụ nữ đã chết kia à?
Sao lại thấy quen mặt thế nhỉ?
Nhưng lúc này anh ta cũng không kịp nghĩ những điều này nữa, anh chạy đến ôm lấy Chúc Hứa: “Cậu bạn nhỏ, ai bắt nạt cháu, sao lại khóc đến mức này?”
Chúc Hứa giãy giụa: “Cháu không quen chú, không cần chú xen vào, không được ôm cháu.”
Tiếng hét từ chối Tiêu Tuấn Vỹ của cậu bé cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của Hạ Thiên Tường đang say mê liếc mắt đưa tình và Tô Nhược Hân đang ra vẻ uất ức, hai người đều nhìn về phía Chúc Hứa.
“Hứa Hứa, sao cháu khóc?” Tô Nhược Hân lau nước mắt, mới phát hiện khi nãy cô chỉ lo ầm ĩ với Hạ Thiên Tường mà quên đi Chúc Hứa.
Còn Hạ Thiên Tường thì trừng Tiêu Tuấn Vỹ sau lưng Chúc Hứa: “Cậu đến đây làm gì?”