CHƯƠNG 598
“Đừng mà… Tô Nhược Hân, tôi xin cậu… Tôi không muốn tiêm, tôi không muốn tiêm…” Chắc là Triệu Giai Linh đã sợ lắm rồi nên không hoảng hốt kêu la như lúc đầu nữa, mà giờ đổi thành cầu xin tha thứ, cả người chỉ muốn tránh thoát khỏi mũi tiêm của Tô Nhược Hân.
Tất nhiên là cô ta không tránh được.
Vì cô ta không thể nhúc nhích.
Trừ miệng được tự do nói năng ra thì cả người cô ta không có chỗ nào được tự do nữa cả.
Vạch một lỗ trên thận, nước tiểu sẽ tự động thoát qua cái lỗ tới đường ống nước nối thẳng với nhà vệ sinh.
Ở kết tràng cũng có một cái lỗ, chất bài tiết sẽ tiết ra ngoài thông qua cái lỗ đó.
Ống tiêm trong tay Tô Nhược Hân chầm chậm hạ xuống, sau đó chầm chậm tiêm vào.
Từ trước đến nay cô chưa từng muốn giết người như thế này cả.
Cô không thích Chu Cường Vinh nên không bao giờ tranh Chu Cường Vinh với Triệu Giai Linh, Triệu Giai Linh cũng chẳng có lí do gì mà cầm dao đâm cô cả.
Chính Triệu Giai Linh không theo đuổi Chu Cường Vinh được thì lại đổ lỗi lên đầu cô, kết cục của Triệu Giai Linh hôm nay là do chính cô ta gieo gió gặt bão thôi.
“Triệu Giai Linh, dù cậu không bị tâm thần thì cậu cũng không thể nào đi học đại học bình thường được, vì trên người cậu có hai cái lỗ, muốn đi ra ngoài thì phải treo túi đựng nước tiểu và túi đựng phân bên người.” Cô mỉm cười nói xong rồi quay đầu lại tò mò nhìn Hạ Thiên Tường: “Thiên Tường, hai ca phẫu thuật mở thông đường ống này tốn không ít tiền nhỉ? Ai trả tiền thế?”
Nếu là Hạ Thiên Tường trả thì cô không thích đâu.
Sao phải trả tiền cho cô gái như Triệu Giai Linh chứ.
Không thể chi trả số tiền này được.
“Chính cô ta.” Hạ Thiên Tường cười nhạt.
“Tôi… chính tôi trả tiền phẫu thuật sao? Không thể nào, không thể nào.” Triệu Giai Linh hoảng sợ nhìn Hạ Thiên Tường, không thể nào có chuyện này được. Thận và kết tràng của cô ta đang rất khỏe mạnh lại bị mở thông hai lỗ, cô ta bị ép mà.
“Cô thiếu một quả thận, ừ, lấy tiền bán thận của cô để phẫu thuật mở thông đường ống cho cô ấy. Thận khỏe mạnh lại thành thận có ống thông, đại tràng khỏe mạnh cũng thành đại tràng có ống thông. Triệu Giai Linh, tôi cũng thấy đau xót thay cô.”
“Thận của tôi… bán thận của tôi để đặt ống thông sao?” Triệu Giai Linh đã quên mất kim tiêm do Tô Nhược Hân tiêm vào.
Tuy phát tiêm đó đau nhưng cũng không thể nào đau đớn bằng việc cô ta không thể tiểu tiện như người bình thường được nữa.
Cô ta tàn phế thật rồi.
Cả người đều bị tàn phế rồi.
Tiền để phẫu thuật đặt ống thông còn là từ tiền bán thận của cô ta nữa chứ.
Nghĩ đến đây, hai mắt cô ta lồi lên, cả người phát điên giùng giằng: “Tô Nhược Hân, tôi muốn giết cậu, tôi muốn giết cậu.”
Nhưng dù cô ta có giãy giụa thế nào thì cũng chỉ như một con súc vật đang bị nhốt lại, không thể nào giãy ra khỏi dây xích to thế được.