CHƯƠNG 567
Nhớ tới bệnh mất vị giác và dáng vẻ mặc áo liệm vào lần đầu gặp anh, một người đàn ông lúc nào cũng phải đối mặt với nguy hiểm như anh, dẫn theo mấy vệ sĩ bên cạnh cũng là đương nhiên.
Cô không nên oán trách anh.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Tô Nhược Hân lại kéo vạt áo anh, tò mò nói: “Hôm qua bọn họ ngồi cùng chuyến máy bay với chúng ta à?”
“Ừm.”
Có nghĩa là hôm qua tất cả vệ sĩ kia đều mặc quần áo bình thường ngồi rải rác trên máy bay, nghĩ thế, Tô Nhược Hân lại nói: “Hôm qua lúc ở hang động đá vôi, bọn họ cũng có mặt sao?”
“Đúng thế.”
“Trời ạ, Hạ Thiên Tường, hôm nay đi tham quan khu du lịch xong thì chúng ta đi về thôi.” Tô Nhược Hân chợt cảm thấy Hạ Thiên Tường đi ra ngoài với cô một lần phải tốn biết bao nhiêu chi phí an ninh.
Ngay cả xe và người đều đi theo.
“Không cần, dù không đến đây, bình thường anh đi làm, bọn họ đều ẩn mình trong bóng tối.”
“Vậy… lúc anh lẻn vào phòng em thì sao?” Trong đầu Tô Nhược Hân vang lên một tiếng “rầm”, cô chợt nhớ ra chuyện này, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vì ngại ngùng mà trở nên đỏ bừng.
Hạ Thiên Tường nâng ngón tay thon dài lên muốn gõ nhẹ lên trán Tô Nhược Hân một cái, nhưng khi thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô thì lập tức dừng tay: “Ở cách mười mét.”
Tô Nhược Hân lập tức hiểu, vệ sĩ của anh phải giữ khoảng cách mười mét với anh.
Ặc, thế này phải bá đạo đến mức nào chứ.
Nghĩ lại mới thấy mấy vệ sĩ kia của Hạ Thiên Tường quá vất vả.
Phải bảo vệ hắn bất cứ lúc nào, nhưng đồng thời cũng không thể tiếp cận quá gần, không thể khiến Hạ Thiên Tường khó chịu.
“Hạ Thiên Tường, làm vệ sĩ của anh khó khăn quá.”
“Anh từng đuổi việc rồi, nhưng bọn họ đều không muốn đi.’
“Anh trả lương cao đúng không?”
“Cũng tạm thôi, mỗi tháng ba mươi triệu.”
Mí mắt Tô Nhược Hân giật giật, một lúc lâu sau đó mới lấy lại tinh thần, nếu cô có chút bản lĩnh, cô cũng muốn làm vệ sĩ cho Hạ Thiên Tường, một tháng lương tận ba mươi triệu, quá đã.
Vì thế, trong khoảng thời gian vui chơi sau đó, Tô Nhược Hân cũng không thoải mái được như khi ở hang động đá vôi hôm qua, cô luôn cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm.
Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
Hạ Thiên Tường nhanh chóng phát hiện ra sự mất tự nhiên của Tô Nhược Hân, anh cười khẽ nói: “Khi nãy anh đã thông báo cho bọn họ lùi ra khỏi khu du lịch rồi, thả lỏng nào.”
“Thật không?” Hai mắt Tô Nhược Hân sáng lên, phát hiện cô ở trước mặt Hạ Thiên Tường luôn rất thoải mái, nhưng nếu ở trước mặt cấp dưới của anh, cô lại thấy hơi mất tự nhiên.
Luôn sợ mình làm sai gì đó sẽ khiến Hạ Thiên Tường mất mặt.
“Thật.” Hạ Thiên Tường giơ điện thoại lên: “Có muốn xem tin nhắn của anh và Phương Tấn không?”
“Không cần đâu, tôi tin anh.”
Sau đó, Tô Nhược Hân lại trở lại làm Tô Nhược Hân của ngày hôm qua, vui vẻ chạy nhảy, sau đó tạo đủ các tư thế bảo Hạ Thiên Tường chụp hình cho cô.
Hạ Thiên Tường hơi cong môi, đây mới thật sự là Tô Nhược Hân.