Đôi mắt sâu thẳm phản chiếu gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Tô Nhược Hân, anh cảm thấy rất đau lòng khi cô gái nói ba năm trời vẫn chưa ăn nổi mười lần.
“Đúng, tôi muốn ăn ở Trần Ký, nếu anh không đi, tôi sẽ tự đi một mình.”
Nhìn thấy bộ dạng kiên quyết của Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường khẽ cong môi, giọng nói vô cùng quyến rũ: “Đổi thành đồ nướng có được không?”
Nếu không nhờ thông tin Phương Tấn cung cấp nói Tô Nhược Hân rất thích ăn đồ nướng thì hôm nay anh đã không đưa cô đi biển.
Cứ tưởng cô ngủ một lúc sẽ dậy, ai ngờ ngủ một giấc tới tận khi trời tối.
Anh không nỡ đánh thức cô, cô ngủ bao lâu, anh đợi cô bấy lâu.
Vừa nghe đến đồ nướng, hai mắt Tô Nhược Hân bỗng sáng rực: “Đồ nướng cũng được.”
Nụ cười trên môi Hạ Thiên Tường càng sâu hơn, sau khi ở chung với cô một ngày, anh mới nhận ra Phương Tấn điều tra không sai, cô gái nhỏ rất hứng thú với chuyện ăn uống.
Cô không giống những người phụ nữ khác.
Anh đã từng ăn cơm với những người phụ nữ khác nên anh biết.
Lúc ăn, bọn họ sẽ ăn một lượng cơm nhất định, còn món khác thì chỉ gắp một chút, sợ mập.
Hơn nữa, còn phải luôn duy trì tiêu chuẩn của một thục nữ dịu dàng ít nói.
Đâu có giống Tô Nhược Hân, vừa nhắc tới ăn thì hai mắt đã sáng rỡ.
Anh cười: “Vậy chúng ta bắt đầu ngay thôi.” Nói xong, anh bấm chìa khóa thông minh.
Tô Nhược Hân đẩy cửa xe, lần này mở ra được rồi này.
Cô xuống xe, quay đầu nhìn lại nơi mình vừa nằm, nó là một chiếc giường nhỏ, không ngờ chiếc Bugatti Veyron này lại có đầy đủ công năng, có thể tùy ý chuyển từ ghế ngồi sang giường nằm.
“Hạ Thiên Tường, ấn chỗ nào để chuyển thành chiếc giường nhỏ này vậy?”
“Đây này.” Hạ Thiên Tường chỉ vào một cái nút ở bên cạnh cửa xe.
Tô Nhược Hân tò mò thử ấn vào.
Chiếc giường nhỏ lập tức gấp lại biến thành chiếc ghế ngồi, ngay cả chăn cũng được tự động cất đi.
Cô cảm thấy thú vị nên ấn xuống lần nữa, chiếc giường nhỏ lại xuất hiện, cái chăn cũng tuột ra.
“Chơi vui quá, cũng rất thú vị.” Tô Nhược Hân cười híp mắt, tạo thành độ cong như vầng trăng khuyết.
“Được rồi, tôi đi nướng đây, cô ở lại chơi tiếp đi.” Hạ Thiên Tường ngắm nhìn gương mặt tươi cười xinh đẹp của cô, nếu không phải nghe thấy bụng cô kêu ột ột thì anh còn muốn tiếp tục nhìn cô chơi tiếp.
“Anh đi đi, tôi lập tức đến ngay, tôi chơi thêm hai lần nữa đã.” Tô Nhược Hân y như con nít ấn thêm hai lần nữa rồi hài lòng đóng cửa xe.
Lúc xoay người lại đã thấy lò nướng và nguyên liệu trên bãi biển cách đó không xa.
Lúc này, Hạ Thiên Tường đang tập trung nướng đồ trước lò nướng.
Mùi thơm bay tới, cô đoán chắc là đậu phụ và mấy loại rau dễ chín.
Tô Nhược Hân đi ba bước thành hai bước, nhìn một bàn lớn nguyên liệu trên bàn, cô ngạc nhiên hỏi: “Anh chuẩn bị khi nào thế?”
“Từ sớm.”
Anh đã chuẩn bị mọi thứ trước khi bọn họ tới đây.
May mà có tủ lạnh nên đồ ăn còn rất tươi.
Anh vừa lấy nguyên liệu ra khỏi tủ lạnh lúc bọn họ đến đây.
“Xèo xèo…” Theo sau là mùi khét.
Tô Nhược Hân đang nhìn một bàn lớn nguyên liệu để xem thử nên bắt đầu từ đâu.
Nghe thấy mùi này, cô cau mày quay lại hỏi: “Có phải cháy rồi không?”
“Có sao?” Hạ Thiên Tường bình tĩnh nhìn xâu đồ nướng trong tay, anh chưa từng nướng bao giờ, đây là lần đầu tiên.
Quả nhiên, giây tiếp theo, anh cũng ngửi được mùi khét: “Cháy rồi.”
“Đây là xâu đậu phụ khô, nhìn kìa, cháy rồi kìa, cháy đến nỗi không thể ăn được nữa rồi, anh thật lãng phí, món này nhanh cháy nên phải lật liên tục.” Tô Nhược Hân vội vàng chạy tới đẩy Hạ Thiên Tường ra rồi kiểm tra từng xâu đồ nướng trên lò nướng, may mà không sao, chỉ có đậu phụ khô là cháy, còn lại đều ổn.
Xâu đậu phụ khô bị cháy là do để lửa quá lớn.
Cô gái tận dụng ánh sáng từ đèn pha xe Bugatti, mặt mày hưng phấn ném đồ khét vào túi rác bên cạnh, sau đó thuần thục nướng những xâu khác.
Thấy xiên đậu phụ khô có vẻ đã ăn được, cô cầm lên, vừa ăn vừa nướng: “Wow, ngon quá đi, ai ướp đồ ăn vậy?” Uớp rất vừa miệng, còn cho thêm nước ép trái khiến đồ ăn thêm đậm đà thơm ngon, đây là lần đầu tiên cô được ăn xiên đồ nướng ngon đến vậy.
Ngay cả những xiên đậu phụ khô bình thường cũng rất ngon.
“Tôi nhờ người ướp rồi gửi tới.” Hạ Thiên Tường hờ hững nhìn đống đồ ăn kia.
Mười đầu bếp hàng đầu đã chuẩn bị chúng trong vòng một tiếng đồng hồ trong lúc anh lái xe đến bãi biển.
Thù lao là 60 triệu đồng.
Nếu Tô Nhược Hân nói không ngon thì mười đầu bếp kia sẽ bị anh cho vào danh sách đen.
“Ngon quá.” Tô Nhược Hân ăn liên tiếp hai xiên đậu phụ khô rồi dừng lại.
Mấy xiên khác vẫn chưa chín.
Thấy cô thuần thục lật từng xiên một, Hạ Thiên Tường xem chăm chú trọn một phút, sau đó nói: “Để tôi nướng cho, cô ăn đi.”
Tuy rằng đây là lần đầu tiên, nhưng sau khi xem xong một phút đồng hồ, anh cũng học được chút ít.
“Ừm, tôi đi lấy thêm đồ ăn, anh nướng đi, không được để cháy nữa biết chưa?” Tô Nhược Hân nghĩ chắc anh cũng thông minh nên rời đi, nhường lại vị trí cho Hạ Thiên Tường.
“Ừm.” Hạ Thiên Tường bắt chước dáng vẻ nướng thịt của Tô Nhược Hân.
Hóa ra nướng đồ nướng cũng không khó lắm.
Tô Nhược Hân chọn xiên thịt cừu, mề gà và khoai lang mình thích ăn nhất, chọn xong, cô ngoảnh đầu lại nhìn Hạ Thiên Tường: “Anh thích ăn gì?”
Đã có trong tay tất cả những món ăn mình thích, nghĩ tới tất cả những thứ này đều do người đàn ông này chuẩn bị, Tô Nhược Hân cảm thấy có chút chột dạ.
“Gì cũng được.” Cô ăn gì anh ăn đó.
Mấy xiên nướng vừa rồi đều rất dễ chín, đó là bởi vì anh biết cô rất đói và lo cô bị đau dạ dày.
Thế là Tô Nhược Hân phụ trách lấy đồ ăn, Hạ Thiên Tường phụ trách nướng.
Tất nhiên là lấy thì nhanh nhưng nướng thì lâu.
Tô Nhược Hân lấy đồ xong thì chịu trách nhiệm ăn.
Nằm thoải mái trên ghế mát xa bên cạnh, cô ngắm xiên thịt nướng vừa nướng xong trên bàn nhỏ rồi ăn như một nữ hoàng: “Xiên thịt cừu này thực sự rất mềm, đây là xiên thịt cừu mềm nhất mà tôi từng ăn đấy.
Hạ Thiên Tường, anh lấy thịt cừu này từ đâu thế, lần sau bạn học chúng tôi tụ tập với nhau, tôi sẽ đến đây lấy hàng.”
Khóe môi Hạ Thiên Tường giật giật, thịt cừu này đương nhiên phải mềm rồi.
Nghe nói lúc giết thịt chỉ lấy phần mềm nhất và tươi nhất rồi cắt thành từng miếng gửi tới đây.
Nếu Tô Nhược Hân dậy sớm hơn thì sẽ càng tươi và mềm hơn nữa.
“Cô không cần lấy hàng, chỉ cần báo trước cho tôi biết là được.” Anh sẽ thu xếp cho cô: “Nhưng mà tôi cũng sẽ tham gia buổi tụ tập của bọn cô.”
Nghĩ tới trong số các bạn học của cô chắc chắn sẽ có con trai, Hạ Thiên Tường lập tức quyết định như vậy.
“Bạn học tụ tập với nhau thì đương nhiên đều phải là bạn học chứ, anh đến đó sẽ rất kỳ, chuyện này không được đâu.” Cô được ăn uống thoải mái, tuy rằng phản đối, nhưng giọng điệu cũng không quá gắt gỏng.
“Tôi cung cấp nguyên liệu.”
“Chúng tôi trả tiền.”
“Cô chắc chứ?” Hạ Thiên Tường xoay lại nhìn Tô Nhược Hân, đôi mắt đen láy sáng rực.
Tô Nhược Hân tự giác đặt xiên đồ nướng trong tay xuống.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông đeo tạp dề mà trông giống y như bậc đế vương.
Nướng đồ nướng thôi mà, có cần tỏa ra hào quang rực rỡ như vậy không?
Nhưng đối mặt với Hạ Thiên Tường thế này, cô có hơi kinh sợ: “Đắt lắm sao?”.