Chương 834
“Được, mạng em là của anh, thành giao.”
Tô Nhược Hân đã đi vào thang máy chớp mắt mấy cái, rồi lại chớp thêm vài cái nữa: “Không đúng, Hạ Thiên Tường, rõ ràng là anh thiếu nợ mạng của em, sao giờ lại đổi thành em nợ anh rồi?”
Điều này phản khoa học, quá phi khoa học.
“Em có thể không học.” Đôi mắt của Hạ Thiên Tường hơi nhuộm màu đỏ, anh duỗi tay ôm eo cô, để Tô Nhược Hân dựa vào người anh: “Không muốn học cũng chẳng sao”
Cô có anh ở bên cạnh, anh học là được rồi, cô không cần phải lãng phí tế bào não, khỏi phải lãng phí hơi sức.
Tô Nhược Hân cố gắng giấy giụa: “Anh buông tay ra, đây là nơi công cộng, chú ý ảnh hưởng. Hành động này của anh khiến cô thấy căng thẳng. Nhớ hồi trước cách đây không lâu, họ bị Lục Diễm Chỉ bắt gặp tại trận, đến tận bây giờ cô vẫn còn hận Hạ Thiên Tường, đều tại anh nhất thời phấn khích mà gây hoạ cho cô.
Khi ấy anh còn dám nói với Lục Diễm Chị, cái gì mà kìm lòng không được, Hạ Thiên Tường chính là một lão sói xám.
Lão sói xám của Nhược Hân.
“Không phải.” Không muốn, Hạ Thiên Tường dứt khoát khước từ.
“Cái gì không phải?” Tô Nhược Hân tỏ vẻ cô không hiểu.
“Không phải chỗ công cộng, đây là thang máy riêng của tổng giám đốc.” Hạ Thiên Tường tốt tính giải thích, đồng thời cánh tay đặt trên eo Tô Nhược Hân chẳng những không buông ra mà còn hơi siết chặt hơn.
Ôm chặt khiến Tô Nhược Hân càng dán sát vào người anh.
“Thế cũng không được, anh buông ra đi.” Tô Nhược Hân cảm thấy hai người như này trong thang máy cực kỳ không an toàn, tuy nhìn có vẻ chỉ có hai người là cô và Hạ Thiên Tường, nhưng cô cứ cảm thấy như chỗ nào cũng có camera, giống như thể xung quanh có vô số đôi mắt đang nhìn chằm chằm cô và Hạ Thiên Tường.
Cô gái giấy giụa khiến ánh mắt Hạ Thiên Tường càng sâu thẳm, lực tay dần lớn hơn: “Không ai được xem camera ở thang máy riêng ngoại trừ anh.” Vậy nên, cô không cần lo lắng.
“Thế cũng không được, nếu anh không bỏ tay Hạ Thiên Tường, chắc chắn cô không thể khống chế được chính mình.
Vì thế, rõ ràng cách đây không lâu cô còn ầm thầm thề tuyệt đối không được để Hạ Thiên Tường chơi trò hôn này với cô ở nơi công cộng, kết quả là giờ phút này Tô Nhược Hân đã không kìm lòng được níu lấy cổ Hạ Thiên Tường. Toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn treo trên người anh, hơi thở của anh rất dễ ngửi, cô hít thật sâu, chìm đắm trong đó không muốn tỉnh lại.
Thang máy đi từ tầng cao nhất xuống thẳng tầng F1.
Sau đó, yên lặng dừng ở đó.
Phương Tấn chờ bên ngoài thang máy riêng của tổng giám đốc, khi thang máy xuống từ tầng cao nhất anh ta đã biết Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân đang xuống tầng.
Kết quả, tuy thang máy riêng đã dừng nhưng hai cánh cửa kia vẫn đóng chặt.
Phương Tấn dụi mắt, nếu không phải anh ta rất chắc chắn mình vừa nhìn thấy thang máy đi xuống thì anh ta còn tưởng mình bị ảo giác.
Hạ Thiên Tường, anh đang ở bên trong…
Nghĩ đến sự hỗn loạn trước đó do Lục Diễm Chỉ xuất hiện, Phương Tấn không khỏi ngơ ra.