CHƯƠNG 641
“Đúng, cậu ta chắc hẳn vĩnh viễn cũng không được gọi là ngài Hạ.” Tô Nhược Hân vừa cười vừa nói, cũng có ý ám chỉ ngài Hạ có bệnh mà cô nói không phải là Alex.
“Tô Nhược Hân, cô chỉ từng cứu Hạ Thiên Tường mà thôi, cô cũng đâu phải là người nhà họ Hạ. Sau này, Alex có thể thành người nhà họ Hạ hay không, không cần cô quan tâm. Cô nói cũng không tính.”
“Bà cụ nói sẽ tính. Bà cụ nói bà không bước vào cái cửa này, vậy con trai bà sẽ không có bất kỳ danh phận nào, cũng không bước được vào cửa nhà họ Hạ.”
“Cô… cô…” Anna đã tức tới xanh cả mặt. Hôm nay, bà ta xem như đã hoàn toàn thất bại, vốn tưởng sẽ thành bà hai được Hạ Sâm thừa nhận, kết quả không chỉ không thành công, bây giờ còn trở thành trò cười cho mọi người ở thành phố T, thậm chí ngay cả con nhóc xảo quyệt Tô Nhược Hân này cũng dám giẫm đạp lên bà ta ngay trước mặt mọi người.
“À, tôi chỉ là ăn ngay nói thật, chỉ lặp lại lời bà nội nói lần nữa thôi. Sao vậy, tôi đã nói gì sai sao?” Tô Nhược Hân nói xong, liếc mắt nhìn Hạ Thiên Tường. Lúc này, vẻ mặt Hạ Thiên Tường cuối cùng mới dễ coi hơn, không đến mức lạnh lùng như trước.
“A Sâm, anh để mặc cho một con nhóc xảo quyệt sỉ nhục em như vậy sao?” Anna thấy nói không lại Tô Nhược Hân, vội vàng tìm viện binh.
Hạ Sâm vừa thấy bà ta khóc thì đau lòng, nhìn Tô Nhược Hân nói: “Tô Nhược Hân, cô có gì cứ việc nói thẳng, đừng nói những lời vô nghĩa làm lãng phí thời gian của mọi người ở đây nữa. Tôi rất bận.”
Cho dù giọng điệu ông ta vẫn tính là miễn cưỡng ôn hòa, nhưng trong lời nói lộ rõ sự tức giận.
Nhưng, Tô Nhược Hân chẳng hề để tâm.
Cho dù sau này cô có xác định mình thích Hạ Thiên Tường, người đàn ông Hạ Sâm này có thể trở thành ba chồng tương lai của cô, nhưng lời nên nói, cô vẫn sẽ không nói ít đi.
Người đàn ông này làm Hạ Thiên Tường không vui, vậy chính là làm cô không vui.
“Được, vậy tôi cũng không vòng vo nữa. Tôi nói thẳng, ông chính là ngài Hạ kia.”
Lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức yên lặng trong chớp mắt, sau đó mọi người đều nhìn về phía Hạ Sâm.
Ông chính là ngài Hạ kia, ‘ngài Hạ’ kia chính là chỉ người có bệnh kia.
Hạ Sâm tiếp nhận ánh mắt của mọi người thì lập tức ngây ra, sau đó mới chợt hiểu ra: “Cô nói tôi có bệnh? Cô nhóc, cô nói linh tinh rồi. Tôi cứ cách nửa năm sẽ kiểm tra sức khỏe theo tiêu chuẩn cao một lần. Tôi mới kiểm tra sức khỏe hơn nửa năm trước, tôi không có bệnh.”
Ông ta vừa nói xong lời này, bà cụ Hạ cũng thở phào nhẹ nhõm: “A Sâm không bị bệnh là tốt rồi.”
Cho dù người này có cặn bã nữa, cũng là con trai của bà cụ.
Trái tim của mẹ già trước sau không thay đổi.
Sau đó, bà cụ nhìn về phía Tô Nhược Hân: “Cô nhóc, cháu cũng không thể nói bậy đâu.”
Cho dù bà cụ có thích Tô Nhược Hân, nhưng Tô Nhược Hân vô duyên vô cớ nói con trai bà cụ có bệnh, bà cụ vẫn không đồng ý, cũng không thích.
“Bà nội, cháu không có nói bậy, những gì cháu nói đều là thật.” Tô Nhược Hân nghiêm túc nói.
“Nhưng A Sâm cũng có nói tháng trước nó mới kiểm tra sức khoẻ, bây giờ chỉ mới một tháng trôi qua, sao có thể mắc bệnh được.” Dù sao bà cụ cũng không muốn con trai bị bệnh, cho nên cứ khẳng định là con trai rất khoẻ.
“Ông Hạ, cho hỏi lúc ông kiểm tra sức khỏe có kiểm tra chức năng sinh lý không?”
“Chỉ là kiểm tra sức khoẻ bình thường thôi.”