Chương 863
Cũng may, chỉ cần có Tô Nhược Hân ở trên xe, cho dù Hạ Thiên Tường nhớ đã thấy anh ta thì cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng gì trước mặt Tô Nhược Hân.
Bây giờ, Tô Nhược Hân chính là lá chắn, là ân nhân cứu mạng của anh ta.
Tô Nhược Hân vừa mở cửa xe, liếc mắt liền nhìn thấy người đàn ông trong xe.
Từ trước đến nay, anh vẫn luôn là một người đàn ông vô cùng xa cách và cao quý. Lúc này, anh còn đang lười biếng dựa vào lưng ghế, nghe thấy tiếng mở cửa thì nhìn sang. Quần đã được chỉnh lại cho gọn gàng, nhưng áo sơ mi trên người còn đang mở “
cúc, khoe ra đường cong nhân ngư xinh đẹp trên người anh.
Đột nhiên, Tô Nhược Hân cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Đầu tiên cô lên xe, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ xe nói: “Em muốn ăn Trần Ký.”
“Được.”
“Đã bảo với Phương Tấn rồi.”
“Được.” Đôi mắt sâu hun hút của Hạ Thiên Tường nhìn cô gái bên cạnh.
Chắc chắn cô không biết hành động tự tay mở cúc cởi qu@n cho anh vừa rồi của mình đã bùng lên tất cả d*c vọng và h@m muốn của anh.
Anh phát hiện, chỉ cần ở bên Tô Nhược Hân, anh sẽ khó kiểm soát bản thân.
Sự tự chủ của anh càng ngày càng kém, kém đến mức chưa từng có, kém đến mức anh phải tự xem thường bản thân mình.
Nhưng tất cả đều do Tô Nhược Hân khơi dậy.
Vậy mà anh chẳng những không phản cảm mà ngược lại vẫn vui vẻ cam chịu.
Anh vô cùng thích cảm giác bàn tay nhỏ bé của cô di chuyển lung tung trên người anh.
Lần đầu tiên được hưởng thụ đã mê rồi.
Mê lắm.
“
Chiếc xe Bugatti đã khởi động.
Xe chạy về phía trường trung học Khải Mỹ.
Bởi vì Trần Ký mà Tô Nhược Hân muốn ăn buổi tối là Trần Ký ở trường trung học Khải Mỹ.
Cuối giờ cao điểm buổi tối, tuy lượng xe cộ đã thưa bớt nhưng vẫn còn rất tấp nập.
Những chiếc xe trên đường nối đuôi nhau thành một hàng dài chuyển động, bắt đầu lên xuống chạy dài về phía xa, cảm giác sẽ mãi mãi không nhìn thấy đầu rồng và đuôi rồng.
Thấy sắp đến nơi rồi, Tô Nhược Hân liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, không khỏi nhếch đôi môi nhỏ nhắn: “Hạ Thiên Tường, anh vẫn còn nghiện cởi tr@n sao?” Chẳng lẽ anh muốn cởi tr@n như thế xuống xe đi ăn tối sao?
Mặc dù việc đàn ông cởi tr@n đi trên đường cũng không phải là hiếm.
Nhưng đổi thành Hạ Thiên Tường thì chắc chắn là hiếm lạ.
“Em cài cúc cho anh.” Không ngờ, người đàn ông vẫn luôn cao quý, lạnh lùng lại như cậu bé to xác, khăng khăng đòi Tô Nhược Hân cài cúc áo cho anh.
Tô Nhược Hân liếc anh một cái: “Anh có tay có chân thì tự cài đi.”
“Vậy thì để thế đi, em không thấy rất gợi cảm sao?”