“Ủa, anh ta không nghe điện thoại cũng không vào đây, có ý gì thế?” Điện thoại tự động ngắt, Tô Nhược Hân mơ màng đứng dậy: “Cậu đợi tớ một lát, tớ đi gọi anh ta vào đây.
”
“Này…” Dương Mỹ Lan đứng dậy, rất muốn đuổi theo, nhưng nhìn thấy Hạ Thiên Tường đứng như tượng bên ngoài, bỗng chốc hơi hoảng loạn, ngây người không dám đi ra.
Sao có cảm giác như nếu như cô ta đi ra, Hạ Thiên Tường sẽ chém cô ta vậy nhỉ.
Không đâu, không đâu, Tô Nhược Hân nói con người Hạ Thiên Tường rất tốt, sẽ không bạo lực đâu.
Tô Nhược Hân đẩy cánh cửa kính ra, nhìn thấy Hạ Thiên Tường bị mọi người vây quanh, cô không thể nào chen vào được, chỉ đành kiễng chân nhìn người đàn ông trong đó: “Hạ Thiên Tường, anh đã đến rồi, sao còn không vào? Tôi và Mỹ Lan đang đợi đó.
"
Tiếng thúc giục của cô khiến cho người đàn ông vẫn luôn đứng im như tượng ở đó cuối cùng đã phản ứng lại, đôi mắt đen chầm chậm ngước lại, chỉ là khi tầm mắt nhìn đến gương mặt cô thì sắc mặt lại càng tối đen hơn.
“Cử động rồi, anh ấy cử động rồi, mẹ ơi, tim tôi đập nhanh lên rồi, anh ấy đẹp trai quá.
“Có thể nhìn anh ấy ở khoảng cách gần thế này, chết cũng đáng.
”
“Nếu anh ấy chịu làm chồng tôi, cho dù bảo tôi ngày ngày hầu hạ anh ấy như là hầu hạ tổ tông, tôi cũng bằng lòng.
”
“Anh ấy nhìn tôi rồi, xem kìa, anh ấy nhìn về phía tôi đó.
”
“Hừ, anh ấy nhìn về phía sau cô, cô đừng tự mình đa tình nữa.
”
Các nữ sinh đang vây quanh, tất cả ánh mắt đều đang dõi theo Hạ Thiên Tường, anh ở đâu thì ánh mắt của họ ở đó, anh nhìn về hướng nào, họ cũng nhìn về phía đó.
Sau đó, tất cả không hẹn mà cùng theo ánh mắt của Hạ Thiên Tường, nhìn thấy Tô Nhược Hân ngoài dòng người.
Sau đó, trong ánh mắt không hẹn mà đều tràn ngập ý thù địch.
“Anh ấy nhìn cô gái đó làm gì chứ? Lẽ nào anh ấy thích cô gái đó sao?”
“Chuyện gì đây? Cô gái này là bạn gái của Hạ Thiên Tường?”
“Trông cũng xinh đấy, nhưng nhìn có vẻ hơi non, không hợp với tuổi tác của cậu Hạ lắm nhỉ.
”
Lúc đầu Hạ Thiên Tương vẫn đứng im nhìn về phía Tô Nhược Hân, không nói gì, cũng không có phản ứng gì khác.
Nhưng, không biết có phải câu nói nghe được cuối cùng đã kích thích anh, anh lên tiếng: “Tránh ra.
”
Chỉ một tiếng nói trầm thấp, nhưng phút chốc xung quanh đã yên tĩnh lại.
Yên lặng, dường như có thể nghe được rõ ràng tiếng kim rơi.
Hạ Thiên Tường lên tiếng rồi.
Giọng nói của anh thật hay.
Đây là lần đầu tiên anh ấy lên tiếng trong vòng mấy phút anh ấy đứng ở đây.
Đó là giọng nói có thể khiến người ta mang thai, từ tính, dễ nghe, rung động.
Nhưng lại mang theo sự uy hiếp khiến người khác không thể từ chối, trong âm thanh trầm thấp của Hạ Thiên Tường, các nữ sinh đang vây quanh bất giác nhường ra một lối đi.
Chỉ thấy Hạ Thiên Tường chầm chậm bước ra khỏi dòng người.
Từng bước từng bước, rõ ràng là hormone di động, quá “men” rồi.
“Wow, anh ấy là nam thần của tôi.
”
“Anh ấy là của tôi, mấy người không được nhòm ngó.
”
“Đẹp trai chết mất, tôi nhũn cả người rồi.
”
“Mẹ ơi, kiếp sau mẹ sinh con thành người phụ nữ của anh ấy được không? Làm người phụ nữ của anh ấy quá quá quá quá là hạnh phúc đi.
”
“Nhìn kìa, anh ấy đi về phía nữ sinh đó, họ quen nhau sao?”
“Không xứng đôi, cảm giác đáng tuổi con gái anh ấy thôi.
” Có người ghen tức nói.
Hâm mộ Tô Nhược Hân quả thực là hâm mộ đến sắp phát điên rồi, thế nên mới cố ý miêu tả như vậy.
Sắc mặt của Hạ Thiên Tường ngày càng tối đen.
Tô Nhược Hân đơ ra.
Thực sự không nghĩ ra được mình đắc tội với người đàn ông này lúc nào.
Cô thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ “phong ba bão táp” này của Hạ Thiên Tường.
Hơi đáng sợ.
“Anh… anh muốn làm gì?” Tính ra, từ lúc anh tỉnh lại, anh chưa từng hung dữ với cô.
Hơn nữa, coi như là cho cô cầu được ước thấy đi.
Anh chưa từng nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy.
Tô Nhược Hân phút chốc không quen lắm.
Khoảnh khắc cô thất thần, chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, tiếp đó, cả người lơ lửng.
Đợi khi cô phản ứng lại, cả người đã bị Hạ Thiên Tường vác lên vai.
“Này, anh làm gì đấy? Anh thả tôi xuống.
” Tô Nhược Hân mơ hồ vừa dá vừa đấm trên người Hạ Thiên Tường.
Nhưng sức lực của cô vốn chẳng đá đến, cũng không đấm được đến người Hạ Thiên Tường, nếu muốn động võ với anh, chỉ có thể dùng tay.
Nhìn thấy Hạ Thiên Tường vác cô đi, Tô Nhược Hân trực tiếp véo má anh: “Anh bỏ tôi xuống, tôi không đi với anh đâu, Mỹ Lan còn đang đợi anh trong quán café nữa đó.
”
Cô nhấn mạnh hai chữ “đợi anh”, nhưng cô không nhắc còn đỡ, vừa nhắc đến, sắc mặt Hạ Thiên Tường càng tối đen hơn: “Im miệng.
”
“Hứ, tôi có lòng tốt giới thiệu bạn gái cho anh, bỏ bao công sức để anh thoát ế, với tư cách là ân nhân cứu mạng của anh, tôi dễ dàng lắm hả? Anh không cảm ơn thì cũng thôi đi, lại còn sử dụng bạo lực với tôi, Hạ Thiên Tường, tôi muốn cắn anh.
” Tô Nhược Hân thật sự đã cắn người, chỉ là đầu của cô ấy bị bế vùi vào trước ngực Hạ Thiên Tường, không thể cắn được mặt anh.
Không thể nào hoàn thành được động tác cắn mặt anh.
Thế là, Tô Nhược Hân phẫn nộ, cách một lớp quần áo, cắn vào vai Hạ Thiên Tường.
Cô thật sự cắn rất mạnh.
Thậm chí đến răng cũng thấy hơi đau.
Thế nhưng cắn xong, chỉ thấy Hạ Thiên Tường giống như chẳng có cảm giác gì, vác cô đến trước xe của anh.
Chiếc xe Bugatti màu đen dừng ở đó, giống như dã thú đang ngủ.
Còn cô chớp mắt đã bị Hạ Thiên Tường ném vào trong xe.
Lúc cô giơ tay ra đẩy cửa xe, chốt đã bị khóa chặt, không thể mở được.
Cô vừa định mở cửa bên phía ghế lái để xông ra, Hạ Thiên Tường đã lên xe rồi, còn chưa ngồi vững, bàn tay to đã giữ chặt vòng eo của cô.
“Anh muốn làm gì?”
Giây tiếp theo, Tô Nhược Hân đã bị ấn lại chỗ ngồi, chỉ nghe thấy tiếng “lách cách”, dây an toàn đã được thắt lại.
Sau đó, chiếc Bugatti giống như một con ngựa hoang đứt dây cương, lao về phía đường lớn.
Tất cả những người vây quanh trên đường xe chạy đều sợ hãi chạy tán loạn.
Tô Nhược Hân trong xe còn nghe được cô gái lúc nãy còn si mê Hạ Thiên Tường đang hét anh ấy điên rồi.
Tô Nhược Hân cũng cảm thấy Hạ Thiên Tường điên rồi.
Còn tự nhiên phát điên nữa chứ.
“Hạ Thiên Tường, anh đang phát điên gì thế? Bạn tôi ở trong đó, đã nói một giờ ở đây không gặp không về, cùng nhau uống cốc café, tôi còn chưa ăn trưa, sao anh có thể ngang ngược như là cướp người, nói đưa tôi đi là đưa đi thế?” Nói liền một mạch, Tô Nhược Hân quả thực giận rồi.
Quay lại nhìn về phía quán café, bị người ta che mất tầm nhìn, cô không nhìn thấy Dương Mỹ Lan ngồi trước cửa sổ.
Thấy Hạ Thiên Tường không để ý đến mình, cô lại không xuống xe được, chỉ đành lấy điện thoại ra, vừa định gọi điện thoại cho Dương Mỹ Lan, Dương Mỹ Lan đã gọi điện thoại đến.
“Mỹ Lan, xin lỗi nhé, Hạ Thiên Tường điên rồi.
”
“Không… không sao, Nhược Hân, cậu cứ bận đi, tớ… tớ cũng có việc phải làm.
” Đầu dây bên kia, Dương Mỹ Lan dường như kinh sợ, nói.
Nghe vậy, Tô Nhược Hân mù mờ: “Cậu sao thế? Ban ngày ban mặt, không có ma đuổi theo cậu đâu, sao giọng nói của cậu khác thế?”
“Đâu có… đâu có, tớ đói rồi, tớ gọi một phần bít tết, không gọi cho cậu và cậu Hạ nữa, hai người cứ tự nhiên, bye bye.
”
Sau đó, không đợi Tô Nhược Hân trả lời, Dương Mỹ Lan đã cúp máy.
.