Chương 824
Không ngờ anh dù có ngồi trong xe thì Hạ Thiên Tường cũng không hề buông tha cho anh.
Ngoài ra, dọc theo đường đi anh nghĩ muốn vỡ đầu cũng không nghĩ nổi Hạ Thiên Tường đã gặp được Tô Nhược Hân, vậy thì mới chỉ một lúc đã bảo anh phóng lên lầu để làm gì.
Không phải Hạ Thiên Tường càng cần phải ở bên Tô Nhược Hân sao?
Chẳng lẽ trong thế giới hai người của bọn họ .* thích có thêm một bóng đèn sáng rực rỡ giống như anh ta?
Kết quả là vừa xông vào phòng tổng thư ký, đã cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo trong văn phòng.
Sau đó Hạ Thiên Tường nâng một ngón tay lên chỉ vào Đồng Di: “Anh đi qua lục soát đồ của cô ta.”
“Lục… Lục cái gì?” Phương Tấn vẫn đang mơ màng, ít nhất Hạ Thiên Tường phải cho anh một mục tiêu chứ, không thì anh có lục tìm cũng chẳng biết phải lục tìm cái gì.
“Sim điện thoại, trên bàn làm việc và trong ba lô tất cả đều soát hết cho tôi.
“Vâng.” Phương Tấn đã biết mục tiêu, nhanh chóng đi qua lục tìm đồ của Đồng Di.
Mà lúc này Đồng Di cũng chẳng dám nhúc nhích, cũng chắng biết có phải khi nghe được ba chữ “sim điện thoại” đã làm cô ta sợ hãi hay không, mà lúc này sắc mặt cực kỳ kém.
Nhưng lúc này Phương Tấn đã nhanh lẹ kiểm tra xong: “Tống giám đốc Hạ, không có.”
cho dù Phương Tấn đã trả lời như thế.
Nhưng tận đáy lòng anh ta cũng rất nghi ngờ có phải mình đã tìm sót chỗ nào hay không.
Hạ Thiên Tường tận mắt giám sát anh ta lục tìm, điều này chứng tỏ Hạ Thiên Tường nắm chắc một trăm phần trăm, nếu không, với sự hiểu biết của anh ta về Hạ Thiên Tường, Hạ Thiên Tường chắc chắn sẽ không cưỡng ép muốn chứng minh một việc mà mà mình không chắc chắn.
Nhưng vừa rôi anh ta đã lục tìm rất nghiêm túc rồi mà.
Thậm chí còn nhanh chóng lục tìm đến ba lần. NHI Sim điện thoại di động tuy nhỏ nhưng ít nhất cũng phải to băng móng tay, không đến mức mắt mù để sót.
Nhưng quả thật anh ta không tìm ra được.
Hạ Thiên Tường liếc mắt nhìn xung quanh, khi tầm mắt lướt qua ngón tay đang khẽ run rẩy của Đồng Di, anh lạnh lùng nói: “Lục thử sọt đựng rác giấy của oô ta đi.”
Lần này Phương Tấn không lục nữa.
Chuyện kiểm tra sọt rác thế này thật buồn nôn.
Chẳng may bên trong có giấy bẩn thì sao.
Vậy nên anh ta dứt khoát đổ hết rác trong sọt rác của Đồng Di ra ngoài, sau đó lấy một cái thước gẩy gẩy.
Không có.
Lần này không đợi anh ta báo cáo đã nghe Hạ Thiên Tường nói: “Kiểm tra tất cả các sọt rác của mọi người trong văn phòng một lượt.”
“Vâng, tổng giám đốc Hạ. Phương Tấn không dám chần chờ, tiếp tục đi kiểm tra.
Phương Tấn bắt đầu đổ ra lục tìm từng cái một.
Đồng Di vấn đứng tại chỗ không dám nhúc nhích.
Tuy nhiên có thể nhìn thấy rất rõ ràng, đầu ngón tay cô ta lúc nãy đã run rẩy và bây giờ càng run dữ dội hơn.