CHƯƠNG 500
Đặc biệt là váy dạ hội màu đỏ cam kia, nó đẹp đến mức cô nghĩ chắc chắn cô sẽ không nỡ mặc, nếu không làm bẩn nó cô sẽ thấy rất tiếc, vì nó quá đẹp.
Thứ đó không giống để mặc, mà giống một tác phẩm nghệ thuật để thưởng thức hơn.
Lúc cô còn đang suy nghĩ, Tăng Hiểu Khê chợt bình tĩnh quay đầu nhìn cô: “Tô Nhược Hân, cậu ta nói con biết mật khẩu, mẹ không biết đâu.”
Tô Nhược Hân ngạc nhiên, suýt giật mình đến mức ngất xỉu.
Cô thật sự thấy phục Tăng Hiểu Khê rồi, ngay cả mật khẩu cũng không hỏi đã nhận lấy thẻ của Hạ Thiên Tường, lỡ như cô cũng không biết mật khẩu, vậy chọn quần áo xong không trả tiền được thì ngại lắm.”
“Để… Để con thử xem.”
Sau đó, cô bèn nhập sinh nhật của mình vào.
Một tiếng “tít” vang lên, thanh toán thành công.
“…” Tô Nhược Hân chợt cảm thấy không phải Tăng Hiểu Khê muốn lấy thẻ này, mà là muốn lấy thay cô.
“Nhược Hân, sau này ra ngoài con mặc cái váy màu trắng kia đi, áo tay ngắn kết hợp với váy dài, rất đẹp, nếu đến trường thì cứ mặc quần ống suông với áo sơ mi kia, lúc con thử đồ đi ra mẹ có thấy rồi, dù là quần áo công sở, nhưng con mặc vào lại không có vẻ già dặn, mẹ còn nghi ngờ có phải con lão hóa ngược, bây giờ mới mười sáu tuổi không, thật sự quá đẹp…”
Tăng Hiểu Khê vừa đi vừa hưng phấn thảo luận quần áo và phụ kiện Tô Nhược Hân sẽ mặc ra ngoài sau này, còn quan tâm hơn bà ta sẽ mặc gì.
Bảo vệ tự mình đặt túi lớn túi nhỏ vào trong cốp sau của xe bảo mẫu, Tăng Hiểu Khê thoải mái bưng cà phê lên uống một ngụm nhỏ, sau đó nói: “Hạ Thiên Tường đúng là biết hưởng thụ, cà phê tặng cho khách cũng cao cấp như thế, được rồi, hôm nay miễn cưỡng khen cậu ta một câu.”
Nghe thấy Tăng Hiểu Khê khen ngợi Hạ Thiên Tường vì một cốc cà phê, Tô Nhược Hân cũng bưng lên uống thử một ngụm.
Đúng là rất thơm nồng.
“Bà Cận, cô Tô, đây là cà phê đặc biệt cậu Hạ đích thân dặn dò chuẩn bị cho hai người, mời hai vị từ từ thưởng thức, hoan nghênh lần sau lại đến.”
“Cảm ơn.” Tô Nhược Hân lễ phép nói một tiếng cảm ơn.
Sau đó, bảo vệ đóng cửa xe lại cho họ.
Tô Nhược Hân tiếp tục thưởng thức cà phê, sau đó theo bản năng quay đầu nhìn Tăng Hiểu Khê, thấy bà ta đang buông cà phê xuống.
“Mẹ nuôi không uống nữa sao?” Không phải nói cà phê phải uống nóng mới ngon ư? Bây giờ nhiệt độ thích hợp, không nóng cũng không lạnh.
Tăng Hiểu Khê nghiêm túc nói: “Tô Nhược Hân, cà phê này là mẹ nhờ có con mới được uống, mẹ phát hiện hình như Hạ Thiên Tường rất quan tâm con, hoàn toàn không phải thái độ với một ân nhân.”
Tô Nhược Hân nheo mắt: “Cũng không để ý lắm mà.”
“Thái độ này của Hạ Thiên Tường thật sự không giống đối xử với một ân nhân, cảm giác như đàn ông đang đối xử tốt với phụ nữ, Tô Nhược Hân, đừng nói là Hạ Thiên Tường thích con nhé? Nếu không đưa thẻ mua áo quần giày dép trang sức là được rồi, sao bây giờ một việc nhỏ như con uống gì cũng sắp xếp trước vậy?”
“Nhưng… có lẽ anh ấy chỉ thông báo với cửa hàng là chúng ta sẽ đến, sau đó vừa khéo người đích thân sắp xếp khá tỉ mỉ.” Tô Nhược Hân cẩn thận nói, vì cô phát hiện dường như sắc mặt của Tăng Hiểu Khê nặng nề hơn khi nãy nhiều.