CHƯƠNG 233
“Cháu nhìn thấy dì cầm đi, dì bảo cháu không được nói cho ai, bảo là nếu cháu nói thì sẽ không tìm được hung thủ hại chết mẹ, nhưng chú Phương nói chỉ khi tìm được bã thuốc thì mới tìm được hung thủ hại chết mẹ, cháu tin tưởng chị Tô.”
“Thằng nhóc thối, ăn cây táo rào cây sung.”
“Dù đứa bé này có ăn cây táo rào cây sung hay không, bây giờ chỉ cần chứng minh được bã thuốc này là bã thuốc cô Chúc đã dùng khi còn sống là được rồi.” Còn những chuyện khác đều chỉ là thứ yếu.
“Cháu tìm được ở đâu?” Chúc Cương lại lạnh mặt, như thể chỉ muốn chém Phương Tấn.
“Cháu đưa chú ấy đến nhà dì Mạc, sau đó dì Mạc đưa chúng cháu đi tìm.”
“Dì Mạc nào?”
“Là dì Mạc ở lầu dưới nhà chúng cháu, cháu thường xuyên chơi với Tiểu Bảo nhà dì ấy.”
Chúc Cương sờ đầu, hiển nhiên vẫn chưa nhớ ra người phụ nữ họ Mạc này là ai: “Bác không biết người này, ai biết được có phải tìm một người gánh tội thay tạm thời hay không.”
Phương Tấn tức giận: “Tôi cũng không biết, nếu không phải Tiểu Chúc Hứa đưa tôi đi gặp người phụ nữ đó thì tôi cũng không biết trên đời còn có người phụ nữ đê hèn, vô liêm sỉ đến vậy.”
“Cô ta… Cô ta hại chết em gái tôi?” Giọng Chúc Cương run lên.
“Không tính là hại chết, nhưng chắc chắn có tham gia, cụ thể thế nào thì anh tự hỏi cô ta đi.”
“Cô ta ở đâu? Người phụ nữ họ Mạc đó ở đâu?” Cảm thấy cái chết của Chúc Yên có lẽ thật sự có ẩn tình khác, Chúc Cương căng thẳng, đồng thời cũng mong muốn lập tức tìm ra chân tướng sự thật, trả thù cho em gái mình.
Cho dù không thể tự tay gi ết chết, chí ít cũng phải tự tay đưa cô ta vào tù mới có thể giải tỏa hận thù.
“Đưa tới rồi đấy, anh tự hỏi cô ta đi.” Phương Tấn giơ tay chỉ vào xe của mình ở bên ngoài.
Chúc Cương sải bước đi tới, mở cửa ra, người phụ nữ bên trong không ngồi vững ngã nhào ra ngoài xe.
Nhìn thấy Chúc Cương, ban đầu cô ta hoảng sợ, sau đó bắt đầu vùng vẫy.
Chúc Cương giật miếng giẻ nhét trong miệng cô ta ra: “Cô trộm bã thuốc của Yên?”
Người phụ nữ cúi đầu không nói gì.
Nhưng cơ thể run bần bật đã nói lên tất cả.
“Tôi bảo cô trả lời tôi, nói mau.” Chúc Cương cuống lên, bản năng của côn đồ hoàn toàn bùng nổ, anh ta giơ chân đá người phụ nữ.
“Tôi… Tôi cảm thấy thứ đó có độc, sợ Chúc Hứa ăn lung tung sẽ trúng độc như Yên.” Người phụ nữ họ Mạc không chịu được đau nên mới lên tiếng.
“Tôi không tin cô sẽ vì Chúc Hứa mà bỏ ra ba trăm nghìn tiền taxi để vứt bã thuốc tới bãi xử lý rác đâu, nếu không phải tôi và Chúc Hứa tới kịp lúc thì đã không thể tìm lại được rồi.”
“Tôi vì sự an toàn của Chúc Hứa thôi.” Người phụ nữ vẫn không chịu nhận.
Phương Tấn bỗng bật cười: “Các người đã nghe nói một người phụ nữ bình thường đến xe bus còn không nỡ ngồi lại vì vứt một bao bã thuốc mà bỏ ra ba trăm nghìn để thuê taxi bao giờ chưa? Chúc Yên chết rồi, cô ta giao cho cảnh sát xử lý không chỉ công bằng hợp lý, còn có thể tiết kiệm được ba trăm nghìn tiền taxi, sao lại không làm? Còn nữa, nghe nói đồ ăn sáng của gia đình cô không tệ, sữa bò, sữa đậu, quẩy và tiểu long bao, con trai cô nói chưa bao giờ được ăn phong phú như thế, tiền của cô từ đâu ra?”