Chương 829
Chỉ để mang Tô Nhược Hân về.
Khi lòng bàn tay to lớn giữ chặt lấy cánh tay của Tô Nhược Hần, đúng lúc cô đang bước ra khỏi cánh cửa gỗ đàn hương của văn phòng. Kết quả vừa đi ra ngoài đã bị Hạ Thiên Tường cương quyết kéo lại.
Anh lại bế lấy cô bước về phía ghế sô pha lần nữa.
Chỉ có điều cảm giác lần này khác hoàn toàn với lần trước.
Lân trước, Tô Nhược Hân ngoan ngoãn vùi vào ngực anh, khẽ cọ cọ giống như một chú lu mèo.
Nhưng lần này không giống vậy.
Cô im lặng như một con búp bê, không hề giấy dụa như chẳng có sức sống, cũng chẳng có phản ứng gì.
Hạ Thiên Tường lại bế cô ngôi xuống sô pha lần nữa.
Nhưng khi nhìn thấy Tô Nhược Hân nhắm mắt, nhất thời không biết phải nói thế nào.
Đôi môi mỏng khẽ mím lại, anh nhìn đi nhìn lại, mặc cho hàng mi dài của cô gái không ngừng chớp nhẹ, anh biết cô tỉnh táo thì anh cũng chẳng biết phải nói thế nào với cô.
Văn phòng rơi vào sự im lặng.
Sự im lặng bất chợt này khiến cho người ta có cảm giác hít thở không thông.
Cô gái vấn im lặng nằm trong lồng ngực anh, chẳng phát ra âm thanh gì.
Tuy nhiên, sự im lặng như vậy lại mang đến cho Hạ Thiên Tường một cảm giác kỳ dị.
Một lúc lâu sau, anh mới nhẹ nhàng nói: “Tiểu Tô, Trần Sang là một kẻ nguy hiểm, em đi gặp anh ta rất không an toàn.
Anh thử bắt chuyện, nhưng Tô Nhược Hần vẫn không đáp lại tiếng nào mà nhắm mắt chẳng nói chẳng rằng.
“Anh biết em đang tức giận vì anh đấ xoá số điện thoại của anh ta, trách rằng anh ngang ngược, trách anh không tôn trọng ý kiến của em, nhưng mà em phải biết rằng, anh ta có thể ép buộc em một lần thì e là sẽ có lần thứ hai. Nếu em muốn chữa bệnh của anh ta thì cứ đưa thẳng toa thuốc cho anh, anh sẽ bảo Phương Tấn đưa cho anh ta, như vậy không phải là an toàn hơn sao?”
Sau khi anh nói xong, cô gái ở trong ngực khẽ nhúc nhích một chút, có vẻ đã nghe lọt vào tai.
“Em có biết thế lực ở nước ngoài của anh ta lớn mạnh đến cỡ nào không? Toàn bộ khu Alb, tất cả lính đánh thuê, anh ta chỉ cần một cái chỉ tay và một cú điện thoại là tất cả đều sẽ liều mình vì anh ta mà chẳng đòi hỏi bất kỳ thứ gì. Người như vậy, có thể nói là giết người không chớp mắt, Nhược Hân, em còn nhỏ, thế giới của em quá sạch sẽ, thế nên, em cách xa thế giới của anh ta càng xa càng tốt Tô Nhược Hân nghĩ ngợi một hồi, lời Hạ Thiên Tường nói cũng có lý.
Quả thật nên ít lui đến với Trần Sang thì tốt hơn.
Thật ra không phải là cô không thể kê đơn thuốc rồi để Phương Tấn đi đưa, chỉ là cô vẫn thấy Hạ Thiên Tường chưa nhận được sự đồng ý của cô mà đã thắng tay xóa số trong điện thoại cô là quá ngang ngược.
Cái miệng nhỏ nhắn chu lên, cô năm trong ngực Hạ Thiên Tường, đầu ngón tay chọc vào lồng ngực người đàn ông, khẽ nói: “Coi như anh cũng có lý, nhưng mà anh đừng có nói xóa số trong điện thoại em là xoá liền, anh làm như thế là rất thiếu tôn trọng em, ít nhất cũng phải được em đồng ý đã”
“Ù, lần sau anh sẽ hỏi ý kiến em.” Hạ Thiên Tường sợ cô là điều hiển nhiên vì anh chẳng cảm thấy mất mặt chút nào khi tỏ ra sợ hãi trước cô gái này.