CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

CHƯƠNG 198

Không thể nào hoàn thành được động tác cắn mặt anh.

Thế là, Tô Nhược Hân phẫn nộ, cách một lớp quần áo, cắn vào vai Hạ Thiên Tường.

Cô thật sự cắn rất mạnh.

Thậm chí đến răng cũng thấy hơi đau.

Thế nhưng cắn xong, chỉ thấy Hạ Thiên Tường giống như chẳng có cảm giác gì, vác cô đến trước xe của anh.

Chiếc xe Bugatti màu đen dừng ở đó, giống như dã thú đang ngủ.

Còn cô chớp mắt đã bị Hạ Thiên Tường ném vào trong xe.

Lúc cô giơ tay ra đẩy cửa xe, chốt đã bị khóa chặt, không thể mở được.

Cô vừa định mở cửa bên phía ghế lái để xông ra, Hạ Thiên Tường đã lên xe rồi, còn chưa ngồi vững, bàn tay to đã giữ chặt vòng eo của cô.

“Anh muốn làm gì?”

Giây tiếp theo, Tô Nhược Hân đã bị ấn lại chỗ ngồi, chỉ nghe thấy tiếng “lách cách”, dây an toàn đã được thắt lại.

Sau đó, chiếc Bugatti giống như một con ngựa hoang đứt dây cương, lao về phía đường lớn.

Tất cả những người vây quanh trên đường xe chạy đều sợ hãi chạy tán loạn.

Tô Nhược Hân trong xe còn nghe được cô gái lúc nãy còn si mê Hạ Thiên Tường đang hét anh ấy điên rồi.

Tô Nhược Hân cũng cảm thấy Hạ Thiên Tường điên rồi.

Còn tự nhiên phát điên nữa chứ.

“Hạ Thiên Tường, anh đang phát điên gì thế? Bạn tôi ở trong đó, đã nói một giờ ở đây không gặp không về, cùng nhau uống cốc café, tôi còn chưa ăn trưa, sao anh có thể ngang ngược như là cướp người, nói đưa tôi đi là đưa đi thế?” Nói liền một mạch, Tô Nhược Hân quả thực giận rồi.

Quay lại nhìn về phía quán café, bị người ta che mất tầm nhìn, cô không nhìn thấy Dương Mỹ Lan ngồi trước cửa sổ.

Thấy Hạ Thiên Tường không để ý đến mình, cô lại không xuống xe được, chỉ đành lấy điện thoại ra, vừa định gọi điện thoại cho Dương Mỹ Lan, Dương Mỹ Lan đã gọi điện thoại đến.

“Mỹ Lan, xin lỗi nhé, Hạ Thiên Tường điên rồi.”

“Không… không sao, Nhược Hân, cậu cứ bận đi, tớ… tớ cũng có việc phải làm.” Đầu dây bên kia, Dương Mỹ Lan dường như kinh sợ, nói.

Nghe vậy, Tô Nhược Hân mù mờ: “Cậu sao thế? Ban ngày ban mặt, không có ma đuổi theo cậu đâu, sao giọng nói của cậu khác thế?”

“Đâu có… đâu có, tớ đói rồi, tớ gọi một phần bít tết, không gọi cho cậu và cậu Hạ nữa, hai người cứ tự nhiên, bye bye.”

Sau đó, không đợi Tô Nhược Hân trả lời, Dương Mỹ Lan đã cúp máy.

Tô Nhược Hân mơ hồ, quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường, nếu không phải người đàn ông này lúc này đang ở ngay cạnh cô, cô còn tưởng anh đã nói gì hay làm gì đó với Dương Mỹ Lan.

Nếu không Dương Mỹ Lan sẽ không bất thường như vậy.

Cảm giác ngay cả Hạ Thiên Tường cũng không muốn gặp vậy.

Xem ra, Hạ Thiên Tường và Dương Mỹ Lan hết cơ hội rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc