CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

Chương 477

Cảnh sát bắt đầu ghi lại lời khai, ngay trên xe.

Tô Nhược Hân ung dung nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhớ tới lần đầu tiên cô lên xe cảnh sát, đó là vì Hạ Thiên Tường.

Mới hơn hai tháng, cô bây giờ là vì bản thân mình.

Xe cảnh sát đã lái vào đồn cảnh sát, lời khai của cảnh sát đã được ghi lại một cách đơn giản.

Tô Nhược Hân xuống xe.

Chúc Hứa nhìn thấy có người mặc thường phục muốn còng tay Tô Nhược Hân, lập tức xông tới: “Dì nhỏ của cháu không giết người, là người phụ nữ kia cầm dao muốn đâm dì nhỏ, mọi người đứng nhìn đều nói dì nhỏ của cháu là phòng vệ chính đáng, mọi người không thể còng tay dì nhỏ.”

“Hứa, đừng hoảng hốt, lát nữa chị Chiêm đến đón cháu, hãy ngoan ngoãn về nhà, để dì nhỏ yên tâm được không?”

Chúc Hứa lau mắt, nghẹn ngào nói: “Ừm.” Mặc dù đứa nhỏ rất hiểu chuyện, nhưng rốt cuộc là đến đồn cảnh sát, thằng bé luôn nghiêm túc kia vẫn có chút sợ hãi.

Tô Nhược Hân sờ sờ đầu cậu bé, lại nhìn về phía người mặc thường phục ở bên cạnh: “Cháu bé còn nhỏ, làm phiền các anh chăm sóc cho nó.”

“Đi thôi.”

Tô Nhược Hân được đưa vào.

Chúc Hứa đuổi theo, khóc lóc muốn dì nhỏ.

Cũng may cậu bé được người mặc thường phục ôm lấy, rất kiên nhẫn dỗ dành.

Tô Nhược Hân bị nhốt vào một căn phòng vuông vức.

Lần đầu tiên vào đây, nói không hoảng sợ thì là giả.

Nhưng cô tin rằng chính nghĩa luôn hiện hữu.

Lúc cô bị đâm, cảnh sát không bắt Triệu Giai Linh, lúc này họ cũng không muốn bắt cô.

Cô nghĩ rằng cô sẽ nhanh chóng đi ra ngoài, kết quả là, bầu trời đã tối đen, mà cô vẫn còn ở bên trong.

Không ai mời cô ra thẩm vấn, cũng không ai đưa cơm cho cô.

Cơm tù cũng không có.

Tô Nhược Hân đói rồi.

Gần đây cô ăn rất nhiều.

Bởi vì cô ăn thế nào cũng không béo, cho nên từ trước đến nay đều ăn uống tùy hứng.

Cảm giác đói bụng thật sự rất tệ.

Có phải cô đã làm gì sai không?

Có phải cô nên sớm gọi điện thoại cho Hạ Thiên Tường, cho Tăng Hiểu Khê hoặc cho Lương Viễn, vậy lúc này đã không đến mức bị giam một mình ở trong căn phòng nhỏ tối tăm này, đừng nói là ăn cơm, thậm chí còn không được uống một hớp nước nóng.

Lúc này, cũng không biết chị Chiêm đã đón Chúc Hứa đi chưa?

Cậu bé đi theo cô ra ngoài, vốn định giải trí một lát, kết quả cuối cùng xảy ra chuyện như vậy.

Tô Nhược Hân cảm thấy có lỗi với Chúc Hứa.

Cậu bé còn nhỏ, chắc chắn bị dọa sợ rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc