Chương 414
Nhưng Chúc Hứa giao cho chị Chiêm, chẳng qua cũng chỉ là một trong những dự án Hạ Thiên Tường làm từ thiện mà thôi.
Nghe có vẻ, mọi thứ đều rất hợp logic, không có bất kỳ sơ hở nào.
Nhưng cô lại cảm thấy câu này có vấn đề: “Hạ Thiên Tường, tôi đã có tình cảm với Tiểu Hứa.”
“Khi em nhớ thằng bé thì đi thăm nó, hoặc dẫn nó đi khu vui chơi, đi ăn KFC, đi đến quán ăn, đều được.”
“Sau đó, khi không nhớ thì cứ luôn giao vứt thằng bé cho chị Chiêm?”
“Cũng không phải là luôn vứt thằng bé cho chị Chiêm, em bận mà.”
“Tôi không thể gật bừa được, thật ra tôi và Chúc Hứa rất tốt, chị Chiêm đến từ đâu thì về lại đó đi.”
Khi vừa vào sảnh lớn nhìn thấy Lục Diễm Chi, cô mơ hồ cảm thấy Lục Diễm Chi đồng ý để chị Trương ra mở cửa cho cô, có thể là vì biết cô mang thuốc tới.
Thế nhưng, chuyện cô sắc thuốc và mang thuốc đến hôm nay chỉ có ba người biết.
Sau khi Hạ Thiên Chiếu biết, anh ta vẫn luôn ngồi cùng xe với cô, hoàn toàn không có cơ hội nói cho Lục Diễm Chi biết, huống hồ, anh ta cũng không có lý do để nói cho bà ta.
Mà cô hoàn toàn không có khả năng nói, vậy thì chỉ có thể là chị Chiêm.
Nhưng đây chỉ là cảm nhận của cô mà thôi, không hề có bất kỳ chứng cứ nào.
Hạ Thiên Tường nheo mắt lại, rít thật sâu một ngụm khói.
Khi phun vòng khói ra, nó quanh quẩn ở gương mặt điển trai của anh, không chân thực giống như thấp thoáng trong mơ.
“Nhược Hân, hai tháng nữa là phải học đại học rồi, anh cảm thấy em vẫn nên đợi sau khi đi học, thích ứng với cuộc sống trường học rồi hãy quyết định. Nếu không, chẳng may một mình em vừa đi học, vừa dẫn theo Chúc Hứa thì hơi khó khăn, khi đó muốn gọi chị Chiêm trở lại thì cũng không hay lắm.”
Tô Nhược Hân nghĩ, câu này của Hạ Thiên Tường cũng không sai, để cô thử một thời gian trước, nếu được, khi đó sa thải chị Chiêm cũng không muộn.
“Thế cũng được, giữa tháng chín quyết định lại. Tôi mang thuốc đến rồi, giờ tôi đi trước đây.”
Cô đứng chỗ tối, trong mắt vẫn luôn là hình ảnh Hạ Thiên Tường hút thuốc.
Ngày đó ở trong bệnh viện, khi vừa tỉnh lại, râu trên cằm anh mang đến cảm giác cô đơn, vắng vẻ, biểu hiện của một người đàn ông trưởng thành.
Nhưng lúc này, khi Hạ Thiên Tường hút thuốc, anh lại mang đến cho cô cảm giác không nói nên lời, khiến người khác đau lòng.
Tô Nhược Hân nghe thấy vậy, tim đập mạnh, mạnh đến nỗi cô theo bản năng chỉ muốn chạy trốn.
Trốn khỏi anh càng xa càng tốt.
Chỉ vì cô không thích cảm giác trái tim xa lạ đập càng nhanh như vậy, rất hoảng loạn.
Thật sự hoảng loạn.
Cô đi rồi.
Rất dứt khoát rời đi.
Hạ Thiên Tường nhả khói thuốc, quay đầu lại nhìn bóng lưng rời đi của cô gái, mảnh mai nhưng rất kiên định. Anh ngây ngốc nhìn theo, cho đến khi cảm giác nóng rực truyền đến, anh mới chợt kinh hãi bừng tỉnh. Khi quay người lại nhìn, Tô Nhược Hân đã đi ra khỏi biệt thự.
Lúc này, anh mới cầm điện thoại lên gọi cho Phương Tấn: “Đưa cô ấy về.”