Chương 927
Trong đôi mắt hướng về Tô Nhược Hân tràn ngập sự khao khát.
“Hạ Thiên Tường, ánh mắt đó của anh là sao thế hả?”
“Anh… anh tin em.” Mặc dù những gì cơ thể cảm nhận được đang tố cáo bản thân anh không tin cô nãy giờ.
Song, chỉ cần đối diện với gương mặt nhỏ nhắn của cô là anh sẽ tin ngay.
Anh đặt lòng tin ở cô một cách lạ lùng.
Mà không muốn tin cũng phải tin thôi.
Bấy giờ Tô Nhược Hân mới hài lòng cầm điện thoại lên, mở phần mềm phát nhạc vừa nghe vừa lướt xem tin tức.
“Hạ Thiên Tường, hôm qua ở cầu Tân Giang xảy ra †ai nạn lớn như thế, lúc đó em và anh đều có mặt tại hiện trường, sao không có ai gọi mình để lấy lời khai thế?” Cô lướt một hồi, thấy trên mạng hôm nay đầy rẫy những cuộc phỏng vấn người chứng kiến tại cầu Tân Giang.
Lúc ấy rất nhiều người ở hiện trường quay video và tải lên mạng.
Chỉ có cô và anh là không thấy có động tĩnh gì, không hề bị ai quấy rầy.
Tính ra thì thế mới là tốt nhất.
Tô Nhược Hân hỏi xong, chờ cả buổi vẫn không thấy Hạ Thiên Tường trả lời.
Cô tò mò ngẩng đầu lên.
Rồi chạm ngay ánh mắt của Hạ Thiên Tường.
Bốn mắt nhìn nhau.
“Khụ…’ Tô Nhược Hân che miệng lại, khế tằng hắng: “Anh… anh không được nhìn em bằng ánh mắt đó.
“Em làm chuyện này mà còn không cho anh nhìn em à?” Rốt cuộc Hạ Thiên Tường cũng chịu lên tiếng nhưng anh không trả lời câu hỏi trước đó của Tô Nhược Hân. Lúc này, cả tâm trí anh đang bị nhấn chìm trong khát khao hòa quyện cháy bỏng nên trong mắt chỉ còn lại hình bóng của Tô Nhược Hân, không thể chứa đựng được một thứ gì khác.
“Ai bảo anh nhìn em? Anh nói đi, sao không có ai tới phỏng vấn chúng ta vậy? Có phải anh xóa tất cả các đoạn có em và anh trong camera đi rồi không?”
Nếu không thì hai con người to xác như họ đi lại mấy kilomet trong hiện trường dưới con mắt bao người như thế, không thể nào không bị ai phát hiện lúc ấy bọn họ có mặt tại hiện trường rồi.
“Ừm”
“Woal Hạ Thiên Tường, anh giỏi quá đi mất!” Tô Nhược Hân hào hứng cầm điện thoại đứng dậy tiến tới chỗ Hạ Thiên Tường, sau đó cúi đầu hôn lên mặt anh một cái: “Hạ Thiên Tường, anh phải dạy em nhiều vào, rồi một ngày nào đó em sẽ mạnh hơn anh thôi.”
Nghe thấy ba từ “mạnh hơn anh”, mặt Hạ Thiên Tường tối sầm xuống: “Không được.”
“Thế bằng một nửa của anh cũng được chứ?”
“Đi”
Cuối cùng anh cũng chịu đồng ý, bấy giờ Tô Nhược Hân mới nhìn sang kim bạc trên ngực anh: “Sao rồi, giờ dễ chịu hơn rồi chứ?”
“Nhờ em, cũng tàm tạm.”
“Tàm tạm thì cố gắng chịu đựng thêm mười phút nữa rồi lấy kim ra nhé.” Tô Nhược Hân nói câu ấy rồi nằm trên ghế mát xa quay người một cách thoải mái.