Chương 896
“Anh không sao cả. Có anh ở đây rồi.’ Không cần nghĩ ngợi, Hạ Thiên Tường kiên quyết phớt lờ Hạ Nhị.
“Ơ kìa, anh nói không sao thì sẽ không sao thật à?
Hiện giờ anh đang gãy ba cái xương sườn, lát nữa lên xe em sẽ châm cứu cho anh, sau đó anh cần phải tới bệnh viện nữa. Còn em thì sao? Khoan nói tới chuyện có người lái xe hay không, em chắc chắn sẽ không lái xe đâu. Lẽ nào người tiến hành châm . “
cứu có thể lái xe được?” Nói tới đây, cô bèn phớt lờ Hạ Thiên Tường: “Hạ Nhị! Anh lái xe qua đây. Nhanh lên!”
Hạ Nhị vẫn quỳ trên mặt đất chứ không dám đứng dậy, lúc này anh ta cảm thấy vô cùng hối hận.
Vừa rồi, anh ta thật sự rất tức giận vì sự xuất hiện của Tô Nhược Hân khiến Hạ Thiên Tường bị thương.
Đúng vậy. Tất cả tội lỗi đều quy cho Tô Nhược Hân, vì vậy anh ta không thèm nhìn Tô Nhược Hân và cũng chẳng muốn nghĩ ngợi gì thêm. Anh ta hận không thể trực tiếp ném Tô Nhược Hân tới một nơi cách xa Hạ Thiên Tường.
Nhưng anh ta không ngờ rằng sau khi Hạ Thiên Tường nổi giận, Tô Nhược Hân lại nói giúp cho anh ta.
Lúc này, anh ta cảm thấy vô cùng áy náy và xấu hổ.
Sau khi bình tĩnh và suy nghĩ lại, chẳng phải Tô Nhược Hân đi theo Hạ Thiên Tường là vì không nỡ bỏ mặc Hạ Thiên Tường hay sao?
Rốt cuộc thì Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân không thể rời xa nhau được.
Hạ Thiên Tường không thể bỏ mặc Tô Nhược Hân. Tô Nhược Hân cũng không thể bỏ mặc Hạ Thiên Tường.
Cho dù ngay cả năng lực tự bảo vệ cũng không có . “
nhưng cô vẫn không thể buông tay.
Đó là cảm giác dù biết rõ có nguy hiểm vẫn phải đuổi theo.
Cũng như anh ta đối với Hạ Thiên Tường.
Lúc này, anh ta ngẩn ngơ quỳ ở đó và thật sự kiểm điểm lại mình.
“Còn không mau đuổi theo à?”
Đến khi tai nghe thấy tiếng quát khẽ của Hạ Thiên Tường, Hạ Nhị mới ngẩng đầu và lập tức đứng lên: “Vâng!”
Sau đó, anh ta sải bước dài chạy tới cạnh Hạ Thiên Tường: “Cô Tô, để tôi!”
“Nếu không có Nhược Hân đứng ra nói giúp cho cậu thì từ nay về sau, Hạ Nhị cậu sẽ bị gạch tên khỏi nhà họ Hạ”
“Vâng!”
“Trở về tự nhốt mình một tháng đi.”
“Vâng!”
Hạ Thiên Tường nói câu nào thì Hạ Nhị đáp lại câu nấy, không hề do dự.
Tô Nhược Hân lắng nghe, thậm chí còn nghi ngờ rằng nếu bây giờ Hạ Thiên Tường yêu cầu anh ta mổ bụng tự sát thì có lẽ Hạ Nhị cũng sẽ không do dự chút nào.
Mãi đến khi lên xe và ngửi thấy mùi máu tanh trong xe, Tô Nhược Hân mới nhớ lại cuộc nói chuyện lúc nãy giữa hai người đàn ông. Trong cốp xe phía sau có người.
“Cô Tô yên tâm! Đối phương đã hôn mê rồi, trong ba tiếng nữa sẽ không tỉnh lại đâu. Trước tiên chúng †a hãy đưa anh Hạ đến bệnh viện đã” Hạ Nhị khởi động xe và lái về phía bệnh viện.
“Không, về nhà đi.” Kết quả, xe vừa khởi động thì Hạ Thiên Tường đã đổi ý.