CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

CHƯƠNG 556

Anh sẽ không bao giờ quên, hai mắt của Tô Nhược Hân phát sáng khi lao vào phòng này và nhìn thấy bên trong có hai căn phòng.

Sau đó, cô nở nụ cười như một đứa trẻ.

Cho nên, anh cho rằng sau khi cô nhìn chằm chằm đợi anh uống thuốc xong, nhất định sẽ rời đi trở về phòng của mình.

Không ngờ cô lại ngồi lên giường của anh.

Tuy nhiên, khi cô ngồi ở chỗ này như vậy, viên kẹo sầu riêng anh vừa ăn vào trong miệng muốn vứt cũng không vứt được, anh chỉ có thể kiên trì tiếp tục ngậm bên trong miệng.

“Hạ Thiên Tường, tôi vẫn chưa buồn ngủ, không có việc gì làm, còn anh thì sao, anh có muốn làm việc không?” Cô hỏi anh, rồi nhìn về phía chiếc ba lô màu đen đang đựng máy tính xách tay của anh.

“Không cần.”

“Vậy anh mang theo máy tính để làm gì?”

“Copy ảnh.”

“Dung lượng máy ảnh của anh sẽ không ít như vậy đâu, sau khi chụp ảnh hơn một giờ mới cần copy ra, Hạ Thiên Tường, nếu anh có việc phải làm thì tôi sẽ rời đi ngay bây giờ.” Tô Nhược Hân rất nghiêm túc hỏi Hạ Thiên Tường, sợ mình ở lại đây sẽ ảnh hưởng đến công việc của Hạ Thiên Tường.

“Không có.”

“Vậy anh có thể chơi bài với em.” Đột nhiên, cô lấy ra một hộp bài từ trong túi quần của mình.

Lúc này Hạ Thiên Tường mới biết, thì ra thứ cô vẫn cất trong túi quần căng phồng chính là hộp bài.

Chơi bài như thế này, anh chỉ chơi với ba anh em, chưa bao giờ chơi một mình với một cô gái.

“Được.” Không biết cô gái nhỏ này muốn chơi cái gì, tuy nhiên nếu cô muốn chơi, anh sẽ chiều theo ý cô.

Lúc này anh đi theo cô, đương nhiên là vì chuyên môn để chiều cô.

Vì vậy, cô có mong muốn gì thì anh cũng phải đáp ứng.

Nếu ngay cả chút giác ngộ này cũng không có, cách theo đuổi vợ của anh mấy ngày nay đều là vô nghĩa.

Nhớ tới dáng vẻ cô đơn của cô bởi vì cái chết của một nam một nữ lúc chạng vạng kia, anh muốn giúp cho tâm trạng của cô tốt lên.

Chiều thì chiều.

Đừng nói là cùng chơi bài, cho dù là ngủ cùng, anh cũng cam tâm tình nguyện.

Rất cam tâm tình nguyện.

Chỉ là anh không dám nói ra điều này.

“Hạ Thiên Tường, chơi trò hai mươi mốt điểm, chắc anh biết chứ?”

“Ừm.” Đừng nói trò hai mươi mốt điểm đơn giản nhất này, cho dù là đấu địa chủ thăng cấp hay gì gì đó, anh gần như chưa từng gặp phải đối thủ.

Khi ba người Tống Phi, Hồ Nhất Thiên và Tiêu Tuấn Vỹ chơi với anh, ngẫu nhiên có thể thắng anh một lần hai lần, nhưng phần lớn thời gian đều là anh thắng một mình, ba người bọn họ lần nào cũng thua chỉ còn lại quần lót.

Tuy nhiên, đêm nay anh tuyệt đối sẽ không thắng tất.

Bình luận

Truyện đang đọc