CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

CHƯƠNG 597

“Haha, lời người khác nói đáng tin sao? Cô không biết rằng người duy nhất đáng tin trên đời này chính là mình của hiện tại sao?”

“Anh… anh…” Sắc mặt Triệu Giai Linh đầy hoảng hốt: “Thế nên anh cho người làm gãy cổ tay và mắt cá chân của tôi, khiến tôi không thể di chuyển nữa đúng không?”

“Sai rồi, cô nói thiếu một thứ.”

“Nói thiếu cái… cái gì?”

“Mỗi ngày đều thêm một loại thuốc mà cô rất thích vào trong dịch truyền của cô, khiến cô dần dần đi vào trạng thái tâm thần tệ nhất. Nào, chia sẻ cảm nhận của cô đi.”

“Hạ Thiên Tường, bà ta là người phụ nữ của ba anh, thế mà anh lại dám làm thế với người của bà ấy. Ba anh sẽ không tha cho anh đâu.”

“Xin lỗi, tôi muốn đính chính là tôi sẽ không tha cho ông ta và người phụ nữ đó.”

“Không, tôi muốn đi ra ngoài, tôi phải đi học đại học, tôi phải đi học ở ngôi trường tốt hơn trường của Tô Nhược Hân.” Triệu Giai Linh giãy giụa.

Cô ta kích động giãy giụa như thế đã khiến cho dây xích trên người kêu rầm rầm.

Hạ Thiên Tường kéo Tô Nhược Hân lui ra sau một bước và đứng lên chắn trước mặt cô, đồng thời còn nhấn chuông trong phòng: “Người bệnh cần được tiêm thuốc.”

“Để tôi.” Tô Nhược Hân nói rồi ngăn bác sĩ và y tá bên ngoài đang định đi vào.

Bởi vì cô đã nhìn thấy đống thuốc trên góc bàn trong phòng rồi.

Cô biết tiêm.

Sau đó cô thả Hạ Thiên Tường ra, bước tới và cầm thấy chai thuốc đã đổ đầy thuốc, cô rút ống kim tiêm rồi tới gần Triệu Giai Linh.

Thử ống tiêm, chất lỏng phun ra một dòng nước và phun thẳng lên mặt Triệu Giai Linh, Triệu Giai Linh hoảng hốt kêu la “A a a”. Nhìn thấy ánh mắt như muốn xé xác cô ta của Tô Nhược Hân, nhưng cô ta lại không thể thoát khỏi dây xích to mấy centimet được.

Thử ống tiêm xong thì Tô Nhược Hân cười: “Xin lỗi trước nhé, đây là lần đầu tôi tiêm, nếu bị đau thì cậu cố nhịn nhé.”

Nói xong, bàn tay cầm ống tiêm chậm rãi hạ xuống.

Tốc độ siêu chậm.

Những mỗi phút mỗi giây đều khiến Triệu Giai Linh thấy rất hoảng sợ.

Nhưng dù tiếng la hét đầy sợ hãi của Triệu Giai Linh có vang xa năm dặm thì Tô Nhược Hân cũng không bị ảnh hưởng gì.

Cô không phải Thánh.

Phút giây mà Triệu Giai Linh đâm cô một dao và khiến cô suýt chết ấy, tất cả mọi chuyện đều được định trước rồi.

Nguyên tắc từ trước đến nay của cô đó là không được có suy nghĩ hãm hại người khác nhưng nhất định phải biết đề phòng người khác.

Nhưng cô lại không đề phòng Triệu Giai Linh được.

Cô còn một nguyên tắc khác đó là, người không làm gì mình thì mình cũng không làm gì người, nhưng nếu người đã làm gì mình thì mình phải đánh trả.

Bình luận

Truyện đang đọc