CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

Chương 409

Tô Nhược Hân xách túi thuốc đi vào.

Liếc nhìn bên trong, từ khu vườn đến biệt thự, vẫn là dáng vẻ giống như lần trước cô đến, không có bất kỳ thay đổi nào.

Nhưng mà, cô cảm nhận thấy nơi này có gì đó đang thay đổi.

Đó là thay đổi cô không nhìn được bằng mắt thường.

Mãi đến khi đẩy cửa bước vào, cuối cùng cô cũng phát hiện ra cái gì không đúng.

Nếu nói, ban đầu dùng vân tay mở khóa thất bại, cô vẫn chưa cảm thấy có gì không đúng, nhưng lúc này, nghĩ đến giọng điệu dường như xa cách của chị Trương khi nghe điện thoại, cô cuối cùng cũng cảm thấy bất thường.

Bởi vì chị Trương không chỉ nói chuyện với cô bằng giọng điệu thản nhiên, mà lúc này cũng không ra ngoài đón cô.

Trước nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy.

Ngày trước, mỗi lần cô đến, chị Trương đều thân thiện, cũng nhiệt tình đích thân ra mở cửa cho cô, đón cô vào trong.

Nhẹ nhàng đẩy cửa kính ra, Tô Nhược Hân đi vào.

Vừa nhìn đã thấy chị Trương đang đứng bên cạnh Lục Diễm Chi.

Còn Lục Diễm Chi thì thoải mái ngồi trên ghế sofa xem ti vi.

Giống như không hề biết cô đến.

Nhưng vừa rồi, khi chị Trương nghe điện thoại, tiếng chị ta nói chuyện với cô, Lục Diễm Chi không thể nào không nghe thấy được.

Bà ta cũng không bị điếc, giả vờ không thấy như thế này, rõ ràng là không chào đón sự có mặt của cô.

Cô thản nhiên liếc nhìn Lục Diễm Chi.

Tô Nhược Hân thật sự không thích Lục Diễm Chi.

Thế nhưng, không thích là một chuyện, cần lịch sự thì vẫn phải có.

“Chào Chủ tịch Lục, tôi đến tìm Thiên Tường.” Chào hỏi đúng mực, nói thẳng ra, cô đến tìm Hạ Thiên Tường, cũng thể hiện thái độ xa cách với Lục Diễm Chi.

Lục Diễm Chi không chào đón cô, cô cũng không muốn gặp bà ta.

Qua lại giữa người với người trước nay đều là tương tác lẫn nhau.

Lúc này, Lục Diễm Chi mới chậm rãi quay đầu lại nhìn Tô Nhược Hân: “Sao lại đến muộn như vậy? Lần sau nếu có việc cần đến thì phải đến sớm một chút, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi thường ngày của người khác, như vậy rất bất lịch sự!”

Mặc dù giọng của Lục Diễm Chi rất bình thản, không hề có cảm xúc khác lạ, nhưng nghe vẫn rất hà khắc.

Tô Nhược Hân lạnh lùng, cười một tiếng: “Chủ tịch Lục, tôi nhớ, lần đầu tiên bị bà cưỡng ép sai người mời đến đây, khi đó cũng rất muộn, bà còn không cho tôi rời đi. Khóa cửa phòng Hạ Thiên Tường, rồi nhốt tôi vào trong đó. Lúc đó còn muộn hơn bây giờ rất nhiều. Bà không chỉ không nói, tôi ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của nhà bà, mà còn ép tôi ở lại. Haha, khi đó, bà muốn tôi đánh thức Thiên Tường, muốn nhờ vả tôi nên mới mong tôi ở lại. Bây giờ, cảm thấy Thiên Tường đã tỉnh rồi, sự tồn tại của tôi không có ý nghĩa gì với bà và anh ấy, cho nên tôi lại đến đây, cho dù có muộn hay không, thì cũng rất chướng mắt.”

Bình luận

Truyện đang đọc