CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

CHƯƠNG 735

“Có sao?” Trưởng phòng quản lý dừng bước, cảm nhận khóe môi một chút, anh ta không chảy nước miếng: “Này, anh đứng lại cho tôi.” Nói xong, anh ta lập tức đuổi theo trưởng phòng tài chính.

Nói tóm lại, hôm nay toàn bộ công ty đều được thư giãn.

Nhất là mấy thư ký của Tổng giám đốc, không ngừng nói về nụ cười của Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường cười thật đẹp mắt.

Đáng tiếc bọn họ không dám chụp ảnh, nếu không nhất định sẽ chụp lại đặt trong điện thoại làm hình nền.

Như vậy có thể thời thời khắc khắc nhìn thấy BOSS cười đẹp trai đến mức khiến người ta chảy nước miếng.

Mười giờ sáng, đồng hồ báo thức trong điện thoại di động của Hạ Thiên Tường vang lên.

“Anh Hạ, anh có chuyện gì muốn xử lý bây giờ hay sao?” Nghe thấy tiếng chuông báo thức, Phương Tấn lập tức tiến lên xin lệnh.

“Lái xe của anh về tìm chị Trương lấy một phần thức ăn. ”

“Vâng, tôi sẽ đi ngay bây giờ.”

“Tốc độ nhanh lên, anh chỉ có bốn mươi phút đồng hồ.”

“Ồ, vâng, vâng.”

Phương Tấn không dám chần chừ nữa, gần như là chạy như điên chạy ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc.

Hạ Thiên Tường chỉ cho anh ta bốn mươi phút, anh chạy như điên cũng không nhất định có thể trở về đúng giờ.

Tuy nhiên, mệnh lệnh của Hạ Thiên Tường chính là thánh chỉ.

Anh ta vừa lái xe, vừa liên lạc với chị Trương, như vậy chỉ cần xe của anh ta vừa về đến nhà, chị Trương lập tức giao hộp thức ăn cho anh ta, nếu không nhất định sẽ không kịp.

Đúng mười một giờ, Hạ Thiên Tường một mình khởi động Bugatti rời đi.

Sau đó, còn hạ mệnh lệnh chết, hôm nay tất cả mọi người không được theo dõi.

Mặc dù Phương Tấn rất muốn kháng lại mệnh lệnh, nhưng anh ta còn chưa kịp khởi động McLaren của anh, anh ta đã nhận được tin nhắn của Hạ Thiên Tường: “Không muốn chết thì lái xe đuổi theo.”

“…” Anh ta muốn sống, anh ta không muốn chết.

Tô Nhược Hân tan tầm.

Cô còn chưa kịp thay áo khoác trắng xong, cô đã nghe thấy tiếng y tá trong phòng khám ríu rít chỉ ra ngoài cửa sổ, nói cái gì đó.

Tô Nhược Hân cũng không thèm để ý, tiếp tục thay chiếc áo khoác trắng, thay bộ quần áo mà Hạ Thiên Tường đưa cho cô vào buổi sáng.

“Điền Hải Niệm , đi thôi, đi ăn cơm nào.” Dân lấy ăn làm trời, cô đói bụng rồi.

Y tá Điền Hải Niệm  nhìn lại rồi nói: “Tô Nhược Hân, chờ một lát đã rồi đi ra ngoài, cô lại đây xem chiếc xe sang kia trước, no mắt rồi lại đi ăn cơm cũng không muộn.”

Tô Nhược Hân nghe thấy xe sang cũng không hề có cảm giác gì.

Dù có là xe sang cỡ nào cũng không thể bằng chiếc Bugatti Veyron của Hạ Thiên Tường.

Tuy nhiên, cô lại bị Điền Hải Niệm  mạnh mẽ kéo đến trước cửa sổ.

Kết quả, cô vừa liếc mắt nhìn ra ngoài một cái, thiếu chút nữa cô đã kinh ngạc nôn ra máu.

Bình luận

Truyện đang đọc