CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

CHƯƠNG 276

Đến rồi.

Tô Nhược Hân xuống xe, nhìn Phương Tấn lái xe đi giống như đang nhìn Hạ Thiên Tường rời đi vậy.

Cho đến khi chiếc xe McLaren GT hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Tô Nhược Hân mới lên tầng, đi vào căn hộ.

Chúc Hứa còn đang ngủ. Cậu bé thật ra rất bớt lo, là loại gần như không cần phải quản. Đừng thấy cậu bé còn nhỏ nhưng đã có thể tự chăm sóc cho mình.

Thậm chí còn có thể tự tắm nữa. Đứa nhỏ này thật sự là cần tự lập bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Nhưng rõ ràng cậu bé mới bốn tuổi.

Cô nghĩ tới đã cảm thấy đau lòng.

Trẻ con nhà nghèo sớm quản lý việc nhà, chính là chỉ những đứa trẻ giống như Chúc Hứa.

Bởi vì chưa từng chơi món đồ chơi nào, Hạ Thiên Tường đã lấy lòng cậu bé rất dễ dàng.

Tô Nhược Hân quay vào phòng của mình, không biết có phải vì giày vò cả đêm hay không mà lại mất ngủ.

Mãi tới gần sáng, cô mới ngủ được.

Năm giờ, đồng hồ báo thức của Tô Nhược Hân lại đổ chuông.

Cô là học sinh lớp mười hai, phải dậy sớm đọc bài.

Tranh thủ thêm vài giây, có thể học được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Cô muốn thi vào một trường tốt mà mình thích, tốt nhất là đúng chuyên ngành và trường học mà cô mong muốn.

Còn có một nguyên nhân khác khiến cô dậy sớm như vậy, cô phải làm bữa sáng cho Chúc Hứa.

Cô không thể để cậu bé bị đói bụng được.

Kết quả, Tô Nhược Hân vừa ngáp vừa ra khỏi phòng, đi về phía phòng bếp thì lập tức đờ người, cũng hoảng rồi: “Ai?”

Cửa phòng bếp đang đóng, nhưng bên trong vẫn sáng đèn, mơ hồ hiện ra bóng người trong đó…’

Hạ Thiên Tường nói anh đã mua lại căn hộ này, cho nên chủ cũ không thể bước vào được.

Hơn nữa, cô nhớ rõ Hạ Thiên Tường đã thay khóa căn hộ này.

Cô nói xong, bất giác quay đầu nhìn về phía cửa.

Khóa thật sự thay rồi.

Lúc này, Tô Nhược Hân tiếp tục nhìn bóng người trong phòng bếp kia, cũng nhớ tới những gì mình nhìn thấy ở nhà họ Hạ tối qua.

Chẳng lẽ có người lẻn vào, muốn giết cô?

Lại giống như muốn giết Hạ Thiên Tường vậy?

Cô hoảng hốt, muốn đi vào phòng Chúc Hứa để bế cậu bé mau chóng rời xa chốn thị phi này.

Nhưng cô mới đến trước cửa phòng Chúc Hứa, đã nghe cửa phòng bếp phía sau hình như mở ra. Lúc cô đang sợ tới mềm cả chân thì nghe người phía sau nói: “Cô Tô, tôi là chị Chiêm do ngài Phương phái tới chăm sóc cho cô và cậu chủ nhỏ. Tôi biết cô phải dậy sớm tự học nên vội qua làm bữa sáng. Có phải tôi lặng lẽ vào, đã dọa cho cô sợ không?”

Bình luận

Truyện đang đọc